Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3029: Ta có ngươi cũng không lấy được

“Linh bảo nghịch thiên là cái thứ đồ chơi gì?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với vật kia: “Ta lười nói nhiều với ngươi quá. Ngươi mau để lại di ngôn đi. Nếu ngươi còn lề mề, ta một quyền giải quyết ngươi ngay lập tức.”
“Một quyền? Ta cho ngươi đánh một trăm quyền.”
Vật kia cũng có kiêu ngạo của mình, ngoài miệng cũng không yếu thế, nói với Hạ Thiên: “Ngươi mới là người cần để lại di ngôn. Trên người ngươi còn có bảo bối nghịch thiên nào thì mau giao ra, còn có thể đổi lại cho ngươi một mạng.”
“Bảo bối nghịch thiên thì không có.”
Hạ Thiên cười nói: “Nhưng hai chữ nghịch thiên thì có.”
“Là cái gì?”
Vật kia thúc giục: “Ngươi mau nói ra, nếu không, ta giết ngươi.”
“Đó chính là Nghịch Thiên Bát Châm.” Hạ Thiên mỉm cười: “Ngươi có nghe qua chưa?”
“Nghịch Thiên Bát Châm?”
Vật kia cau mày, suy nghĩ một hồi, tự lẩm bẩm: “Hình như ta đã nghe nói qua ở chỗ nào rồi nhưng ta lại hoàn toàn không có ấn tượng, chẳng lẽ là ký ức còn sót lại của cổ tổ?”
Nó suy nghĩ mãi vẫn không thấy có đầu mối.
Vật kia dứt khoát không nghĩ nữa, nó nói với Hạ Thiên: “Ngươi hãy giao Nghịch Thiên Bát Châm ra đây.”
“Ta giao ra ngươi cũng không mang đi được đâu.” Hạ Thiên thản nhiên nói, nhưng thật ra hắn không còn hứng để chơi tiếp.
Triệu Thanh Thanh đã nhìn ra được, liền nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi nên giải quyết sớm rồi chúng ta về sớm.”
“Cũng đúng.” Hạ Thiên sảng khoái gật đầu, hắn nói với vật kia: “Không có di ngôn, vậy ngươi đi chết đi.”
Vật kia bị thái độ của Hạ Thiên chọc giận, không khỏi quát lớn: “Muốn chết chính là các ngươi.”
Tiếng quát còn chưa ngưng, mấy chục vạn xúc tu giống như thủy triều phun ra ngoài. Mỗi một xúc tu đều dùng tốc độ cực nhanh chớp động giữa không trung, gần như muốn đánh Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh thành bột phấn.
“Định.”
Hạ Thiên lấy ra Định Hải Thần Châm, đồng thời vận băng hỏa linh khí, một luồng hàn khí được sinh ra.
Xúc tu lúc nhúc không đếm hết lập tức bị đóng băng.
Một giây sau, răng rắc, tất cả đều sụp đổ, bị hỏa linh khí chưng thành hơi nước, không bao lâu sau thì tiêu tán.
“Ngươi…”
Vật kia nhìn đến ngây người. Cho dù nó sống trên vạn năm cũng chưa từng gặp qua thủ đoạn như thế: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi chỉ là phàm nhân, làm sao có được thủ đoạn như vậy?”
“Phàm nhân như ta mới có thủ đoạn này.” Hạ Thiên nhe răng cười, sau đó bắn ra một luồng linh khí màu bạc, chui vào mắt vật kia.
“A!”
Vật kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, càng không ngừng giãy dụa.
Đáng tiếc, nó không thể làm nên chuyện gì, rất nhanh đã ngã xuống đất không còn hơi thở.
Chưa đến nửa giây, nó trở nên khô cạn, cuối cùng biến thành một con côn trùng nhỏ bằng hạt gạo.
“Sư phụ, con côn trùng này còn hữu dụng nữa không?” Triệu Thanh Thanh dùng khăn tay nhặt con côn trùng lên: “Nó sẽ không phụ thân trên người người khác rồi sống lại chứ?”
Hạ Thiên lơ đễnh nói: “Ta đã phế bỏ tất cả linh khí của nó, còn có đan điền chứa đựng linh khí. Cho dù nó sống lại, nó cũng chỉ là một con cổ trùng bình thường mà thôi.”
Triệu Thanh Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta mang nó về để nghiên cứu.”
“Tùy ngươi thôi.” Hạ Thiên không để ý đến việc này.
Từ khi Triệu Thanh Thanh trở thành Tổ trưởng Thiên Đạo tổ, bởi vì trong tổ có phòng nghiên cứu khoa học, thời gian qua nàng dần có thói quen thu thập những vật lạ.
Đồ vật kỳ quái, động vật có cấu tạo kỳ lạ, còn có cao thủ do chính tay Hạ Thiên xử lý, trên cơ bản đều được nàng mang về phòng thí nghiệm Thiên Đạo tổ để nghiên cứu.
Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa có thành quả rõ ràng, nhưng Triệu Thanh Thanh cảm thấy phòng nghiên cứu khoa học sẽ trở thành vương bài của Thiên Đạo tổ.
Dù sao, nàng và Hạ Thiên không phải lúc nào cũng ở đó. Nếu có một ngày nàng và Hạ Thiên đến Tiên Vân đại lục, Thiên Đạo tổ sẽ bị thế lực khắp nơi nhằm vào, thậm chí chia cắt.
Khi đó, lực lượng của tổ nghiên cứu khoa học sẽ được thể hiện ra.
Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh không cần giải quyết hậu quả, Thiên Đạo tổ có một tiểu tổ chuyên làm công việc này, chỉ cần phát tín hiệu đến đó là được.
Hai người vừa mới từ trong phòng bước ra, A Cát đã mang theo hai tiểu đệ tiến lên đón, cũng không ngẩng đầu lên: “Lão đại, hố đã đào xong rồi, lão thái gia cũng đã vùi vào trong, tiếp theo sẽ làm gì?”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Tiếp theo chính là đào hố chôn các ngươi.”
“Cái gì?”
A Cát sững người, cảm thấy không thích hợp, vội ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị dọa mất cả hồn: “Sao, tại sao lại là ngươi? Đám người lão đại đâu?”
“Người bên trong chết hết cả rồi, ngươi cảm thấy lão đại của các ngươi sẽ như thế nào?” Triệu Thanh Thanh cười lạnh.
“Cuối cùng vẫn không trốn được.” A Cát trực tiếp từ bỏ, nói với Hạ Thiên: ‘Hạ Thiên, ngươi muốn giết thì cứ giết đi.”
Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn ta, giống như hắn ta chỉ là một hạt tro bụi chẳng chút ý nghĩa.
Trên thực tế, hắn ta chính là một hạt tro bụi.
“Ta muốn về quê trồng rau nuôi gà, thế giới bên ngoài không thích hợp với ta nữa.” A Cát thấy Hạ Thiên không giết hắn ta, nhất thời bùi ngùi mãi không thôi, cũng không muốn chết, càng không muốn làm chuyện lớn gì nữa, chỉ đứng dậy bỏ đi, một cái quay đầu cũng không.
Hai tiểu đệ nhìn nhau, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ?
Không bao lâu sau, tiểu tổ giải quyết hậu quả của Thiên Đạo tổ chạy đến lau dọn sạch sẽ vết tích chiến đấu, ngay cả phòng ở tầng hầm cũng xử lý luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận