Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4206: Không cần thiết phải nói với ngươi

“Cuồng, rất ngông cuồng, thật ngông cuồng. Ngươi ngông cuồng đến không biết mùi vị.”
Linh Nguyên Cấu nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi cười to: “Tuy nhiên, có như vậy mới thú vị. Xương cốt bên trong Sơn Hải giới nhiều lắm, khiến cho việc giết người chẳng có thú vị gì cả.”
“Có bản lĩnh thì mới có thể cuồng.” Hỏa Chấn Thiên khinh thường nói: ‘Tiểu tử này ngay cả tư cách để cuồng cũng không có.”
Nữ nhân che mặt Dạ Hàn Phong cũng chướng mắt Hạ Thiên, trong lời nói còn mang theo địch ý không cách nào nói rõ: “Không cần nhiều lời với hắn, cứ trực tiếp đánh hắn thành kiếp tro đi.”
“Này, Dạ Hàn Phong, ngươi cần chi phải nôn nóng như vậy chứ.”
Linh Nguyên Cấu khoát tay, lộ ra nụ cười có vẻ hứng thú: “Chúng ta ở đây nhàm chán nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có người đến, bây giờ mà giết chẳng phải sẽ lãng phí lắm sao?”
Cơ Vô Tà vẫn luôn kiêm lời, nhịn không được liền nói: “Dạy cho bài học là được, không cần phải tạo sát nghiệt.”
“Năm người các ngươi nói nhảm xong chưa.” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khó chịu nói: “Nói xong thì cùng nhau lên hết đi.”
Nói xong, hắn lại bồi thêm một câu: “Thuận tiện gọi cái tên mặt trắng ngớ ngẩn kia đến luôn. Chính hắn ta là người đã truyền tống ta đến đây. Nếu ta đã đến, vậy thì cùng nhau giải quyết hết luôn đi.”
“Ha ha, ngươi dựa vào cái gì mà cuồng vọng như thế?”
Linh Nguyên Cấu một lần nữa cười ha hả, sau đó phủi tay: “Có tứ đế chúng ta ở đây, ngươi còn dám trêu chọc Hắc Bạch Vô Thường.”
“Đáng tiếc, Hắc Bạch Vô Thường sẽ không xuất hiện đâu.” Dạ Hàn Phong nói: “Chờ ngươi chết, có lẽ hắn ta sẽ đến thu mệnh hồn của ngươi.”
Hỏa Chấn Thiên cười nhạo, nét khinh thường lại càng đậm: “Chỉ là phàm nhân mặt đất, chết cũng không xứng tiến vào thần hạch, nên để lão phu một quyền đánh cho ngươi thần hồn câu diệt.”
“Lão đầu nhi, ngươi rất biết đánh nhau đúng không?” Hạ Thiên nhìn lão đầu tóc đỏ: “Vậy thì tới luôn đi, tốt nhất ngươi nên có chút bản lãnh, đừng để ta thất vọng.”
Linh Nguyên Cấu mỉm cười nói với lão đầu tóc đỏ: “Hỏa lão gia tử, người ta đã chỉ đích danh ngươi rồi đấy, ngươi cũng đừng làm cho hắn thất vọng.”
“Hừ, vừa lúc ta sẽ sử dụng quyền diễm đánh hắn chết.” Hỏa Chấn Thiên cũng không từ chối, ngược lại còn nhếch miệng cười gằn.
Ông ta lập tức kéo áo bào đỏ từ trên người xuống, lộ ra một thân hình cơ bắp không tương xứng với tuổi tác, trên người nổi lên hỏa diễm cuồn cuộn, nhiệt khí thiêu đốt không gian xung quanh đến méo mó.
“Diễm quán trường không, hỏa bất lưu tâm.”
Hỏa Chấn Thiên xiết chặt nắm đấm, đánh một quyền vào hư không.
Bành.
Một luồng dung nham xuất hiện, một giây sau xuyên thấu cơ thể Hạ Thiên.
Tuy nhiên, Hạ Thiên cũng không có phản ứng đặc biệt, chỉ cúi đầu nhìn lồng ngực của mình. Ở đó xuất hiện một cái lỗ, còn trái tim thì biến mất không thấy đâu.
“Hừ, cũng chẳng có gì hơn.” Hỏa Chấn Thiên nhìn thấy lại càng thêm khinh thường: “Ngay cả một quyền của lão phu cũng không tiếp nổi, đúng là phế vật. Bạch Kinh Phương lại càng phế vật hơn, lại chết trong tay loại… A?”
Ông ta còn chưa nói xong, Hạ Thiên đã xuất hiện trước mặt ông ta, lười biếng nói: “Ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền, ngươi nên tiếp cho tốt.”
“Cái này, không thể nào?”
Hỏa Chấn Thiên kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, phát hiện lồng ngực của hắn hoàn toàn không có bất kỳ tổn thương nào, thậm chí toàn thân trên dưới ngay cả một chút vết cháy cũng không có: “Không Diễm Minh của ta rõ ràng đã đánh trúng ngươi, tại sao ngươi lại có thể lông tóc không thương như vậy?”
“Điều này không cần thiết phải nói với ngươi.” Hạ Thiên cười hì hì, bóp quyền đánh thẳng vào ngực Hỏa Chấn Thiên,
Bành.
Đây là một quyền hoàn toàn không có chút sức, không có hỏa diễm, không có cương phong, chỉ là một quyền rất bình thường.
“Loại quyền này, ngươi cảm thấy sẽ tổn thương được lão phu?” Hỏa Chấn Thiên rất nhanh trấn định lại, cũng không thèm đề phòng nắm đấm của Hạ Thiên: “Ta để cho ngươi đánh thêm mười quyền nữa cũng chẳng sao? Lão phu là thần tộc chí tôn, trời sinh thánh diễm chi thể, nắm đấm phàm nhân có thể làm gì được ta…”
Phốc.
Một luồng máu phun ra như suối.
“Hỏa lão đầu, ngươi…” Cơ Vô Tà cũng bị giật mình. Phun máu như vậy, cho dù thần tộc cũng chưa chắc chịu đựng được.
Nữ nhân che mặt Dạ Hàn Phong lại cười, lơ đễnh nói: “Chúng ta là Thần tộc, cho dù bị thương, chưa đến mấy phút sẽ khôi phục như lúc ban đầu, không chết được đâu.”
Nhưng Thần tộc không phải là thần.
Ngay cả tu tiên giả cũng không phải.
Tuy nhiên, cả hai đều cướp lấy một phần sức mạnh của tiên thần, hoặc một số quy tắc bên trong thiên đạo, từ đó có thể từ phàm phu tục tử mà trổ hết tài năng.
“Lão phu là Thần tộc, chỉ là vết thương ngoài da, có thể làm gì được ta.”
Hỏa Chấn Thiên gầm thét một tiếng, cơ thể lập tức dâng lên một luồng diễm khí màu đỏ, vết thương quả nhiên nhanh chóng khép lại. Dựa theo tốc độ khôi phục này, đoán chừng chưa đến ba giây sẽ bình yên vô sự.
“Ngươi cho rằng ngươi muốn khôi phục là khôi phục sao?” Hạ Thiên cười nói.
Hỏa Chấn Thiên không rõ cho lắm: “Có ý gì?”
Hạ Thiên cũng không trả lời, bởi vì đối phương rất nhanh đã cảm nhận được dị dạng.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Hỏa Chấn Thiên mở to mắt nhìn, đột nhiên phát hiện trên người ông ta nổi lên hoa văn màu vàng.
Hoa văn này theo ông ta vận khí tức, trong nháy mắt lan khắp toàn thân, bao gồm luôn tất cả kinh mạch và khổng khiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận