Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4075: Có ta ở đây, không gì là không xong

“Không cần ngươi nói.”
Thiên Sát Ma Chủ cũng rất nghiêm túc, hơi vận công một chút, hai tay bấm quyết, linh khí màu trắng không ngừng từ cơ thể hắn ta xông ra, huyễn hóa thành một đóa hoa sen màu trắng bọc lại toàn bộ đài cao.
“Đến ngươi.”
Cung chủ Thiên Cung chờ thêm vài giây, sau đó khoanh chân ngồi xuống trước mặt hai người Hạ Thiên: “Ta sẽ dùng ý thức truyền tống ngươi vào bên trong tiên quan, sau đó ngươi sẽ dùng Nghịch Thiên Bát Châm phá giải cơ quan và trận pháp bên trong.”
“Ngươi nhìn như vầy xinh đẹp hơn.”
Hạ Thiên cười nói.
“Ngươi đứng đắn một chút đi, bây giờ không phải lúc đùa giỡn.”
Cung chủ Thiên Cung trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó giải thích: “Thời gian chúng ta không nhiều. Ta chỉ nói một lần. Nếu ngươi thất bại, mọi người sẽ uổng phí sức lực. Đến lúc đó Thần Quân của liên minh tu tiên đến, chúng ta sẽ tiêu đời.”
Hạ Thiên thành thật trả lời: “Có ta ở đây, không có cái gì là không xong.”
“Có lẽ vậy.”
Cung chủ Thiên Cung cũng không tranh cãi với Hạ Thiên: “Nhưng ngươi có thể đảm bảo ngươi sẽ bảo vệ tất cả mọi người bình yên vô sự khi chiến đấu với Thần Quân hay không?”
“Nghịch Thiên Bát Châm có thể phục sinh bất cứ người nào.”
Hạ Thiên nói.
“Cái mà ngươi gọi là phục sinh, thật ra khi cuộc sống của người khác vừa đoạn, ngươi đã dùng Nghịch Thiên Bát Châm kéo sinh cơ của bọn họ trở về.”
Cung chủ Thiên Cung lắc đầu cười khổ, có chút bi quan: “Nhưng ngươi không thể tưởng tượng được uy năng của Thần Quân. Hắn ta giết người, nhất định sẽ oanh sát đối phương đến cặn bã, thần hồn câu diệt. Đến lúc đó, ngươi muốn phục sinh, chỉ sợ đối tượng thi châm cũng không còn.”
Thiên Sát Ma Chủ có chút gấp lên, quát lớn: “Các ngươi còn nói nhảm cái gì thế? Không phải muốn tiêu khiển ma ta sao?”
“Nhiều lời vô ích. Nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, vậy thì tùy ngươi.”
Cung chủ Thiên Cung thản nhiên nói, nhưng ý vị thâm trường: “Chỉ là trên đời này không có thuốc hối hận, cho dù ngươi có danh xưng thiên hạ đệ nhất thần y.”
Không đợi Hạ Thiên nói cái gì, nàng bóp một thủ ấn cổ quái, tay trái đặt trước ngực, tay phải điểm vào mi tâm Hạ Thiên.
“Hãy cảm nhận nó, sau đó thuận theo, chúng ta chỉ có ba ngày.”
Cung chủ Thiên Cung nói xong liền im lặng, nhưng thanh âm lại vang lên trong đầu Hạ Thiên: “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dùng sức mạnh. Nếu nhất thời không cách nào đột phá, trước thu hồi tinh thần, sau đó lại vào.”
Hạ Thiên nói: “Không cần cứ lặp đi lặp lại như vậy, ta biết làm thế nào.”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó từ trong đầu mình bay ra, sau đó chui vào tiên quan.
“Sao?”
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đang ở bên trong một gian phòng trống rỗng.
Bốn vách tường màu trắng nhưng bên trên không có đỉnh, mà là một bầu trời.
“Đây chính là thế giới bên trong tiên quan sao?”
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện không có đầu mối: “Cũng chẳng nhìn thấy Phù Diêu Tiên Tử?”
Đừng nói là tiên tử, ngay cả cái gọi là cơ quan, trận pháp cũng không nhìn thấy.
“Chẳng lẽ ta vào sai chỗ?”
Hạ Thiên lẩm bẩm, sau đó đứng lên cẩn thận kiểm tra gian phòng.
Không có cửa ra vào.
Không có cửa sổ.
Không có lỗ hổng.
Cũng không có bất kỳ trang trí nào.
Chỉ có bốn vách tường màu trắng không có gì lạ.
“Chẳng lẽ vấn đề nằm ở bên trên?”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó vận Phiếu Miểu Bộ, cả người bay lên, muốn nhảy lên vách tường.
“Sao?”
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là bức tường bốn phía theo hắn phi hành mà cao lên.
Hắn bay cao bao nhiêu, bức tường dâng cao bấy nhiêu.
Bất luận hắn dùng Phiếu Miểu Bộ, Chỉ Xích Thiên Nhai hay là thân pháp gì khác, hết thảy đều vô dụng. Bức tường bốn phía vẫn một mực song hành với hắn, không cho hắn cơ hội thoát khỏi gian phòng.
“Phù Diêu Tiên Tử đúng không? Có phải ngươi đang giở thủ đoạn đúng không?”
Hạ Thiên có chút khó chịu hỏi.
Bốn phía vẫn im lặng, không hề có câu đáp lại.
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Nếu không đáp lại, ngươi có tin ta phá hủy bốn bức tường chắn này của ngươi không?”
Nói là làm, Hạ Thiên trực tiếp đánh tới một bức tường.
Nắm đấm rắn chắc đánh vào bức tường nhưng không hề phát ra chút âm thanh.
“Sao?”
Hạ Thiên không khỏi nghi ngờ. lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, vì thế hắn lại nắm chặt nắm đấm đánh qua.
Tương tự, vẫn không có âm thanh phát ra, vách tường cũng không cho hắn bất kỳ phản hồi nào.
Loại cảm giác này quá quỷ dị.
Hạ Thiên nhất thời có chút không thể nào hiểu được.
Nắm đấm của hắn có đánh vào không khí cũng sẽ có vang vọng, cũng sẽ có phản hồi.
Tại sao ở đây, nắm đấm của hắn đánh ra lại giống như không hề tồn tại?
Thử thêm mấy lần, Hạ Thiên mới không cam lòng thu lại nắm đấm, sau đó lấy ngân châm đâm tới vách tường.
Ngân châm không chút trở ngại đâm vào vách tường giống như đâm vào miếng đậu hũ.
“Ta ngược lại muốn xem xem ngươi muốn chơi trò gì.”
Hạ Thiên nghĩ như vậy, lập tức rót băng hỏa linh khí vào trong, vận đệ nhất châm của Nghịch Thiên Bát Châm.
Vù.
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng vang cực nhẹ.
“A?”
Hạ Thiên nghe được âm thanh này, dường như có chút quen tai. Trong lúc hắn đang muốn thử lại, bỗng dưng màn trời trên đầu rơi xuống, giống như trời sập.
Màn trời như một thanh cự kiếm che trời, chém thẳng xuống đỉnh đầu của hắn.
Phốc.
Hạ Thiên không thể tránh, bị màn trời đập vào đầu, há miệng phun ra một ngụm máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận