Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4063: Tim các ngươi có băng giá hay không liên quan gì đến ta

“Ta chỉ đang nói lên tiếng lòng của tất cả những người tu hành ở đây.” Nam thanh niên mặc áo bào trắng hơi sợ hãi khi nhìn ánh mắt của cung chủ Thiên Cung, nhưng lời cũng đã nói ra, cộng thêm đằng sau có không ít người giới nội đang nhìn hắn ta, đành phải ráng chống đỡ: “Mặc dù ngươi là cung chủ Thiên Cung, nhưng ngươi không ở trong giới nội một thời gian dài, cũng chẳng quan tâm con đường tu hành của người giới nội chúng ta. Bây giờ ngươi còn muốn bày ra cái giá Cung chủ, chẳng lẽ ngươi không sợ trái tim của tất cả người giới nội trở nên băng giá hay sao?”
“Tim của các ngươi có băng giá hay không liên quan gì đến ta?” Gương mặt xinh đẹp của cung chủ Thiên Cung hiện lên sự căm ghét: “Nơi này vốn nằm bên ngoài Cực Tiên Mộ, cái gọi là bí cảnh Thiên Cung chẳng qua nói nghe cho êm tai, tự mình an ủi mình mà thôi. Ta cũng chưa từng cho phép các ngươi tiến vào. Nói đến kẻ xông vào, các ngươi mới đúng là kẻ xông vào hàng thật giá thật đấy. Còn đám người Hạ Thiên là do ta mời đến.”
Nghe xong, không chỉ nam thanh niên mặc áo bào trắng ngẩn người, đám người giới nội sau lưng cũng kinh ngạc không hiểu, giống như bị sét đánh.
Chưa đến vài giây, đám người kia đã lấy lại tinh thần, không khỏi phẫn nộ, tất cả đều cùng nhau khiển trách Cung chủ Thiên Cung:
“Cung chủ, lời này của ngươi là có ý gì?”
“Chẳng lẽ bí cảnh là thuộc về một mình ngươi sao? Thế chúng ta là cái gì?”
“Bí cảnh Thiên Cung là của người giới nội. Nếu ngươi không đứng về phía người giới nội mà nói chuyện, ngươi không xứng làm Cung chủ.”
“Đúng rồi, bí cảnh là của người giới nội, không phải của một mình ngươi, hẳn phải do chúng ta định đoạt.”
“Thân là Cung chủ, cùi chỏ lại chỉa ra ngoài, ngươi có tư cách gì sĩ diện ở chỗ chúng ta chứ.”
“…”
Đám người kia trách móc càng thêm kịch liệt, lời nói ra khỏi miệng cũng càng thêm bén nhọn, thậm chí đã bắt đầu có vài người hô “yêu cầu Cung chủ Thiên Cung biến ra ngoài, trả lại bí cảnh cho người giới nội”.
Cung chủ Thiên Cung còn chưa phát cáu, Hạ Thiên đã có chút khó chịu, khẽ quát một tiếng: “Tất cả im miệng cho ta.”
Đám người vừa rồi còn kêu la, bỗng nhiên cảm thấy đầu của mình giống như bị chấn động đến sôi trào, người nào cũng ngậm chặt miệng, không dám nói thêm một câu. “Ta nói rồi, chỉ là một đám ngu xuẩn, không cần để ý.” Cung chủ Thiên Cung cũng không tán thưởng hành động này của Hạ Thiên, ánh mắt vẫn như giếng cổ không gợn sóng: “Việc cấp bách bây giờ là làm sao không cần phải xáo trộn tình huống của ao linh tương, bay lên bên trên quan tài huyền tinh, sau đó đánh thức Phù Diêu Tiên Tử.”
Nhiếp Tiểu Lý đối với mấy chuyện tu tiên cũng không hiểu biết quá nhiều. Nàng đưa ra đề nghị: ‘Bay thẳng không được sao?” ‘” Không được.” Ánh mắt Triệu Vũ Cơ thâm thúy nhìn ao linh tương màu ngà trước mặt: “Linh tương này không tầm thường. Nếu ngươi bay từ trên không bay qua, bọn chúng sẽ sôi trào lên, sau đó cuốn ngươi vào bên trong, giống như người vừa rồi, bị kéo thẳng xuống đáy hồ, hoặc bị ngạt chết, hoặc bị linh khí nhét đầy đan điền khí hải mà chết.”
Tô Bối Bối cau mày, tròng mắt đảo vòng vòng, hỏi dò: “Không thể mượn nhờ công cụ nào sao?”
“Điều này ta cũng không rõ nữa.” Triệu Vũ Cơ lắc đầu, sau đó nhìn cung chủ Thiên Cung: “Ngươi hẳn có đối sách chứ.”
Cung chủ Thiên Cung thản nhiên nói: “Có thì có, nhưng chưa từng thử qua. Có thể thành công hay không ta cũng không rõ nữa. Quan trọng hơn là, chúng ta cần phải loại trừ hết thảy mọi quấy nhiễu, bởi vì đáy ao có…”
Lời còn chưa nói hết, mọi người bỗng nhiên kêu lên sợ hãi.
“Sao?” Hạ Thiên không khỏi có chút ngoài ý muốn. Vừa rồi, hắn đã âm thầm đâm cho những người kia một châm, bọn họ không thể động đậy được, cũng không phát ra được âm thanh nào mới đúng chứ.
Lúc này, hai mắt những người kia đột nhiên nổi lên luồng ánh sáng quỷ dị, bên trong cơ thể phát ra tiếng cạch cạch, giống như xương cốt ma sát.
Từng sợi khí tức màu đen, màu đỏ từ mái vòm rơi xuống, chiếu vào người có mặt ở đây.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Thạch Thuần giật mình, vội vàng trốn sau lưng Ninh Nhụy Nhụy, hai tay ôm eo đối phương: “Ta sợ quá, Nhụy Nhụy tỷ, ngươi hãy bảo vệ ta.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Thạch Thuần nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Gương mặt Tô Vô Song ngưng lại: “Rất có thể là bị đoạt xá.”
“Đoạt xá?” Nhiếp Tiểu Lý cũng không rõ lắm.
Bạch Tiêm Tiêm xích lại gần, nhẹ giọng giải thích bên tai nàng.
Nhiếp Tiểu Lý khẽ gật đầu, có chút hiểu ra: “Quả nhiên là vậy.” Cung chủ Thiên Cung ngược lại cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ thản nhiên nói: “Mọi người cẩn thận một chút. Những người này bị ma tộc đoạt xá phụ thân, đừng giết bọn họ, chỉ định trụ bọn họ, sau đó đuổi ra ngoài cửa, rồi niêm phong cánh cửa lại.”
Triệu Vũ Cơ gật đầu, nói với chúng nữ: ‘Cứ dựa theo kế hoạch trước đó của Dạ Ngọc Mị mà chấp hành.”
Chúng nữ nhìn nhau, sau đó lấy bùa, đan dược và những công cụ khác ra.
Rống.
Lúc này, một tiếng rống đinh tai nhức óc từ đáy hồ truyền ra.
Nước trong ao ầm ầm sôi lên. Toàn bộ bí cảnh Thiên Cung đều bị chấn động đến đất rung núi chuyển. Cung chủ Thiên Cung biến sắc: “Quả nhiên đã tỉnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận