Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2328. Nhiệm vụ

Trương Cao đầy tự tin địa vỗ ngực một cái. "Đây là vé tàu giá rẻ nhất." Mặt sẹo bỗng nhiên đưa cho Trương Cao một tấm vé tàu, vừa chỉ chỉ con tàu"Trường Sinh Đế Quân ","Ngươi đi lên đó giúp ta trộm mấy món này. Chỉ cần đắc thủ ta bảo đảm xóa hết nợ nần trước đây của ngươi, hơn nữa ta còn cho ngươi ba vạn đồng phí dịch vụ."
Mắt Trương Cao sáng lên, loại chuyện này thật ra thì hắn cũng không ngạc nhiên, ai bảo nơi này là cảng lớn nhất phương Bắc. Loại trộm vặt móc túi giống như hắn tự nhiên cũng phải dựa vào nước để kiếm cơm, thường xuyên tùy tiện trộm một tấm vé tàu hạng thấp nhất lẫn vào du thuyền xa hoa, sau đó thì trên trời dưới biển mặc cho hắn trộm, thu hoạch thế nào tự nhiên không cần phải nhiều lời.
"Chờ đã, Đạo ca, rốt cuộc ngươi muốn ta trộm thứ gì vậy." Con ngươi Trương Cao đảo một vòng, lại cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như vầy,"Ngươi cũng biết mấy tầng cao cấp nhất ta không lên được, muốn trộm ở đó cũng không có cơ hội."
Mặt sẹo hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có lựa chọn sao?"
"Vậy được rồi." Trương Cao nhìn thần sắc Đao Ba Kiểm, lại nhìn hai tay của mình, đành phải cắn răng gật đầu: “Đạo ca ngươi muốn trộm cái gì?"
Mặt sẹo thản nhiên nói: “Cặp tình nhân vừa rồi chắc ngươi cũng nhớ mặt. Bọn họ ở trên thuyền mua cái gì, thì ngươi trộm cái đó, hiểu không?"
Vẻ mặt Trương Cao biến đổi, theo bản năng đã định cự tuyệt, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Hắn biết là nếu hắn dám nói chữ không, Mặt sẹo đoán chừng sẽ chém hắn ngay tại chỗ.
Bên kia, Hạ Thiên và A Cửu đang xếp hàng lên thuyền.
"Ngươi là Phương Thiên Tề, Phương lão tiên sinh?" Thủy thủ kiểm tra vé tàu hoài nghi đánh giá Hạ Thiên cùng A Cửu.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Có vấn đề gì sao?"
"À, không có vấn đề gì cả." Thuyền viên kia gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng trả vé tàu cùng thư mời lại cho Hạ Thiên,"Phương tiên sinh ngài là khách nhân tôn quý nhất của công ty chúng ta, sau khi lên thuyền sẽ có Quản gia đặc biệt chịu trách nhiệm tất cả mọi việc của hai người ở trên thuyền, chúc ngài cùng ngài phu nhân một chuyến đi vui vẻ."
Hai người vừa lên thuyền, tự nhiên có người đàn ông trung niên mặc đồng phục quản gia kiểu Anh tiến lại, vô cùng cung kính nói: “Phương tiên sinh, Phương thái thái, chào buổi tối, ta tên là William, là quản gia riêng của hai người trong chuyến đi lần này, trước tiên mời hai người đi xem phòng một chút, mời đi theo ta."
"Làm phiền." A Cửu khách khí nói.
Dưới sự dẫn đường của quản gia William, Hạ Thiên và A Cửu đi thang máy, một đường đi công viên trung tâm, hành lang, phòng tập thể dục...... Thậm chí còn có sân đánh Golf, sau đó lên thẳng tầng chín.
"Phòng của hai vị là phòng số 907, đây là phòng cao cấp nhất trong cả du thuyền, còn hào hoa hơn cả 'phòng tổng thống' khách sạn năm sao, nó gồm có...... tạo thành" William vừa mở cửa phòng, vừa giới thiệu cặn kẽ mọi công trình trong ngoài phòng với Hạ Thiên cùng A Cửu.
A Cửu cũng không quan tâm quá nhiều đến việc hưởng thụ cuộc sống, Hạ Thiên càng không để ý, cho nên chẳng qua chỉ tùy ý nghe trong chốc lát, liền đuổi quản gia đi rồi. " Xa hoa như vậy, xem ra


Trường Sinh chủ


kia phải mất chút máu rồi."
A Cửu nghiêng người tựa trên ghế sa lon bằng da thật, đưa mắt đánh giá bốn phía, "Nói vậy chứ đoán chừng đến hội giao lưu hắn sẽ hút máu lại thôi."
Hạ Thiên cười hì hì, nói với A Cửu: “Cửu nha đầu, phía ngoài có một bể bơi, chúng ta đi bơi đi."
"Không đi." A Cửu quả quyết cự tuyệt, cô thừa biết trong lòng đồ lưu manh này nghĩ khẳng định không phải là bơi lội gì cả, tuyệt đối không thể để cho hắn dễ dàng thỏa mãn.
"Cửu nha đầu, giường nơi này cũng rất lớn rất mềm, nếu không chúng ta ngủ một lát đi?" Hạ Thiên vừa nhảy lên trên giường, nói với A Cửu.
A Cửu vẫn lắc đầu: “Ta không ngủ, chưa muốn ngủ. Chưa kể cơm tối còn chưa có ăn đâu."
A Cửu lườm hắn một cái, tức giận nói: “Lười chết chàng rồi."
"Được, vậy chúng ta đi ăn cơm tối nhé." Hạ Thiên chiều theo ý A Cửu,"Cửu nha đầu, nàng muốn ăn gì?"
"Tùy chàng." A Cửu cảm thấy phải tìm cho Hạ Thiên chút chuyện làm, nếu không cuối cùng khẳng định vẫn sẽ trốn không thoát chuyện đó, cho nên đứng dậy đi vào phòng cất quần áo tham quan, quả nhiên bên trong đã chất đầy các loại trang phục hàng hiệu.
Hai giờ sau, A Cửu rốt cuộc đã thay y phục xong, dĩ nhiên cũng thuận tiện đổi một bộ cho Hạ Thiên, mặc dù hắn không tình nguyện cho lắm.
Cơ hồ mỗi một tầng đều có phòng ăn của mình, nhưng phòng ăn tầng chín này cũng là nơi cao cấp nhất, đầu bếp nơi này cũng là đầu bếp được mời tới từ các nhà hàng cao cấp nhất thế giới, bất kể ngươi muốn ăn thức ăn ngon của quốc gia hay khu vực nào, cũng đều có thể thỏa mãn.
Căn cứ nguyên tắc gần đây, A Cửu mang theo Hạ Thiên đến phòng ăn kiểu Pháp gần nhất. Người ở đây cũng không ít, đại đa số mọi người đều áo mũ chỉnh tề, nhìn qua rất an tĩnh cũng có chút kiểu cách.
Dĩ nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ. Hạ Thiên cùng A Cửu mới vừa được nhân viên phục vụ dẫn tới một cái bàn, vừa ngồi xuống thì đã có một người nổi giận đùng đùng bước thẳng tới đây, đứng trước mặt Hạ Thiên, cất giọng mỉa mai: "Hạ Thiên, không nghĩ tới ngươi lại có thể theo tới nơi này? Ta thật là xem thường ngươi, nhưng tốt nhất là ngươi nên tự mình biết mình, nếu không thì... tự gánh lấy hậu quả."
Hạ Thiên đầu cũng không thèm ngẩng: “Tên ngốc nào đấy?"
"A, ngươi còn giả bộ!" Người này bị thái độ của Hạ Thiên chọc đến giận sôi lên, vung thẳng một quyền vào mặt Hạ Thiên.
"Rầm!" Một thân người nặng nề nện trên mặt đất, khiến cả phòng ăn cả kinh, mọi người bối rối nhìn về bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận