Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3022: Cha ngươi chính là do ngươi giết

Triệu Hiểu Trác lạnh lùng nói: “Cho dù muốn thoái vị cũng không để cho các ngươi, bởi vì các ngươi không xứng.”
Viên Nhất Phương vô cùng cuồng ngạo: “Mặc kệ xứng hay không, vị trí đệ nhất công tử vẫn thuộc về ta.”
Viên Phi Hiệp nói theo: “Vị trí đệ nhất gia tộc cũng thuộc Viên gia Kinh Bắc chúng ta.”
“Viên gia chưa đến phiên ngươi làm chủ.” Triệu Thanh Thanh cảm thấy có chút buồn cười.
“Tên bao cỏ Viên Thế Hoàng không xứng làm gia chủ.” Viên Phi Hiệp hừ lạnh một tiếng: “Chờ con trai Nhất Phương của ta trở thành đệ nhất công tử, vị trí gia chủ Viên gia dĩ nhiên thuộc về ta.”
Triệu Thanh Thanh không biết đánh giá hai người kia như thế nào. Một người cuồng ngạo vô tri, một người không biết mùi vị, nhịn không được liền nói: “Một phế vật đã quá đát, một tên ngớ ngẩn không có đầu óc, các ngươi nghĩ hay quá nhỉ.”
Sắc mặt Viên Nhất Phương lạnh lại, ánh mắt lóe lên sát cơ nồng đậm: “Con mẹ nó ngươi nói cái gì, có ngon lặp lại lần nữa đi.”
“Nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi.” Triệu Thanh Thanh khinh thường trừng mắt nhìn Viên Nhất Phương: “Hai mươi năm trước, ngươi đã thất bại. Bây giờ ngươi cũng là người sắp năm mươi, còn cùng người khác cạnh tranh cái gì là đệ nhất công tử, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
Sau đó, nàng quay sang nói với Viên Phi Hiệp: “Còn ngươi nữa, một nửa cơ thể sắp xuống mồ, không chịu lo an hưởng tuổi già, ngươi nhất định phải vội vàng xuống mồ như vậy sao?”
“Tốt, rất tốt.” Viên Phi Hiệp chỉ tay vào Triệu Thanh Thanh: “Xem ra Tổ trưởng Thiên Đạo tổ muốn đổi người rồi.”
Hạ Thiên lười biếng: “Thiên Đạo tổ đổi người hay không, không đến phiên ngươi nói, chỉ có ta nói. Ta cảm thấy Thanh Thanh nha đầu làm rất tốt, không cần đổi.”
“Mẹ nó, ngươi là cái thứ gì chứ?” Viên Phi Hiệp lạnh giọng quát: “Nhất Phương, ngươi làm thịt tên tiểu tử này trước cho ta.”
Viên Nhất Phương lập tức nắm chặt nắm đấm, dùng tốc độ cực nhanh đánh vào bụng Hạ Thiên.
Một quyền này nhanh như bôn lôi, mạnh như núi lở.
Cho dù trước đó đã dự cảm được, nhưng muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể chọi cứng.
Bành!
Hạ Thiên giống như bị một cây búa nặng vạn cân đánh trúng, cả người bay lên, phá vỡ trần nhà, sau đó biến mất.
“Chậc chậc, ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại chứ. Một chút cũng không có?” Viên Nhất Phương đưa mắt nhìn lỗ thủng, khinh thường lắc đầu: “Đúng là phế vật.”
“Ngươi nói không sai, ta đích thật là phế vật.” Hạ Thiên gật đầu tán đồng.
Viên Nhất Phương cười hắc hắc, nhưng rồi cảm thấy không ổn, chỉ vào Hạ Thiên: “Tại sao ngươi còn ở đây?”
Hạ Thiên nghiêm túc đáp lại: “Ta vẫn luôn ở đây mà.”
“Không thể nào.” Viên Nhất Phương không khỏi hét to: “Vừa rồi, ngươi rõ ràng bị trúng một quyền của ta, ngươi cũng đã bị ta đánh bay rồi mà.”
Triệu Thanh Thanh mỉm cười: “Ngươi đúng là đánh bay một người nhưng nhất định không phải sư phụ ta. Ngươi có thể đoán được là ai không?”
Viên Nhất Phương ngẩn người, sau đó nhìn xung quanh nhà ăn. Có Triệu Thanh Thanh, có Hạ Thiên, còn có Triệu Hiểu Trác, vậy người bị đánh bay là ai?
Trong lúc hắn ta đang khó hiểu, người bị đánh bay nặng nề rơi xuống, nhưng xương cốt toàn thân gần như bị đánh nát, miệng phun máu tươi, hơn phân nửa không sống nổi.
“Cha!”
Viên Nhất Phương mở to đến rách cả mí mắt, sát cơ trong lòng tăng vọt: “Các ngươi giết cha của ta?”
“Này, đừng đổ tội lung tung thế. Cha ngươi chính là do ngươi giết.” Triệu Hiểu Trác một lần nữa cải chính: “Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy ông ta trúng quả đấm của ngươi.”
“Đánh rắm!” Nộ khí Viên Nhất Phương trùng thiên, gương mặt biến thành màu gan heo, quát lên: “Làm sao có chuyện ta đánh cha ta chứ? Nhất định các ngươi đã dùng mánh khóe hèn hạ. Hôm nay, một người các ngươi cũng đừng hòng đi, nhất định phải chôn cùng cha ta.”
“Ngươi đúng là đứa con bất hiếu.” Triệu Thanh Thanh không khỏi châm chọc: “Bây giờ ngươi nên gọi một chiếc xe cứu thương, nói không chừng ngươi còn cứu được cha của ngươi. Nếu còn ở đây lắm chuyện nữa, cha của ngươi sẽ chết thật đấy.”
Viên Nhất Phương quát lạnh: “Bớt làm bộ đi, ta biết rõ nắm đấm của mình mạnh bao nhiêu. Bất luận kẻ nào chịu một quyền của ta, tuyệt đối không sống nổi. Các ngươi đều là cừu nhân giết cha, hôm nay tất cả đều phải chết, ai cũng chạy không thoát.”
Triệu Thanh Thanh bó tay: “Đúng là tên điên.”
“Ta đã nói từ trước rồi, đầu óc người này có vấn đề.” Triệu Hiểu Trác gật đầu, sau đó nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, tên điên này để ngươi đối phó. Ta chỉ là người bình thường, nếu như bị đánh chết, vậy thì thảm rồi.”
Hạ Thiên hờ hững đáp lại: “Chết cũng chẳng có việc gì, ta có thể cứu sống ngươi bất cứ lúc nào.”
Lúc này, nắm đấm Viên Nhất Phương vừa lúc đấm đến mặt Triệu Hiểu Trác.
Triệu Hiểu Trác im lặng: “Con mẹ ngươi…”
Bành!
Triệu Hiểu Trác bị đánh bay ra ngoài, phá vỡ bảy tám cây cột mới khó khăn dừng lại, không rõ sống chết.
“Còn hai người các ngươi.” Một quyền vừa rồi của Viên Nhất Phương gần như dùng bảy thành sức mạnh nhưng chẳng những không phát tiết được thù hận trong lòng, ngược lại còn càng thêm ngang ngược.
“Ngươi tưởng mình là vô địch thiên hạ à?” Triệu Thanh Thanh quay sang nhìn Triệu Hiểu Trác, hơi nổi giận, hai ba bước đã đến trước mặt Viên Nhất Phương, một cú đá ngang quét đến.
“Đến hay lắm.”
Viên Nhất Phương vô cùng bình thản, chiến ý càng nhiều, dùng tay bắt lấy chân Triệu Thanh Thanh quét đến, bỗng nhiên dùng lực, trong nháy mắt bóp xương đùi thành bã vụn.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận