Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3483: Ta đã rất khắc chế

“Ninh Nhụy Nhụy, ngươi chờ một lát.” Lúc này, bên trên xà ngang vang lên một giọng nói: “Bạn bè cũ gặp mặt, tại sao không chào hỏi đã rời đi rồi?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe được giọng nói này, không khỏi cau mày.
Người kia từ xà ngang nhảy xuống, kết quả điểm dừng chân cũng không chọn tốt, dưới chân liền dính thịt nát. Hắn ta móc một cái khăn tay từ trong túi ra, gương mặt ghét bỏ cẩn thận lau đi vết bẩn, sau đó tiện tay ném cái khăn tay đi.
“Ngươi, ngươi không phải…” Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc nhìn người đến.
“Chiêm Thiên Thiên?” Lông mày Ninh Nhụy Nhụy cau lại, cảnh giác nhìn người đến: “Ngươi không phải chết rồi… A, ta hiểu rồi, ngươi cũng đã biến thành người chết sống lại.”
Người đến chính là Chiêm Thiên Thiên. Lúc này, hắn ta mặc một bộ quần áo màu trắng, sắc mặt tái nhợt đến không còn chút máu, ánh mắt còn hiện ra khí tức màu đen.
“Nói đến, ta còn phải cảm ơn hồng phúc của ngươi.” Chiêm Thiên Thiên cười ha hả, dùng tay kéo vạt áo ra, lộ ra vết thương đâm thẳng vào tim: “Một đao kia cắm rất sâu, sâu thấu tim, cho nên ta đã chết ngay tại chỗ.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ngươi chết thì liên quan gì đến ta.”
“Ha ha, ngươi vội vã rũ sạch như vậy là sợ ta trả thù sao?” Khóe miệng Chiêm Thiên Thiên nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh cuồng: “Không vội, cho dù ngươi làm, ta cũng không hận ngươi. Bây giờ ta sống khoái hoạt hơn trước rất nhiều, lại còn có cơ thể bất tử.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Chiêm Thiên Thiên cười không ngừng, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy mà nói: “Cái chết của ta đúng là không liên quan đến ngươi, cho nên ta không trách ngươi. Nhưng cha ta chết, mẹ ta cũng phát điên, chẳng lẽ những thứ này không liên quan đến ngươi?”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói: “Đó là do bọn họ gieo gió gặt bão.”
“Chậc chậc chậc, ngươi đúng là không hiểu chuyện.” Chiêm Thiên Thiên lắc đầu, biểu hiện tiếc nuối: “Mặc kệ bọn họ bị trừng phạt đúng tội cũng được, tự chịu diệt vong cũng được, những thứ này ta đều mặc kệ. Nhưng bọn họ là cha mẹ của ta, nếu ta không báo thù cho bọn họ, ta còn xứng làm người chết sao?”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, xem như phục logic của những người như vậy: “Thế các ngươi có thể làm chuyện thương thiên hại lý, rồi không cho phép người khác báo thù rửa hận?
“Ta không phải đến đây giảng đạo lý với ngươi.” Gương mặt Chiêm Thiên Thiên hiện lên sự không kiên nhẫn, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý: “Ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là tự vận, ta mang thi thể các ngươi về giao nộp. Hai, hai người các ngươi phục thị ta một lần, ta có thể giữ lại tính mạng của các ngươi. Các ngươi làm gì ta cũng mặc kệ.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút châm chọc: “Loại người như ngươi, ta nhìn một chút là cảm thấy buồn nôn, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa.”
“Ninh Nhụy Nhụy, ngươi đúng là không biết tối xấu.” Chiêm Thiên Thiên chỉ vào mặt của mình: “Chiêm Thiên Thiên ta đẹp trai như vậy, hơn nữa còn là thần tượng đỉnh lưu đương thời, trong nhà lại có tiền có thế, có điểm nào mà không xứng với ngươi? Ngươi thích loại ma cà bông như Hạ Thiên mà không thích ta?”
“Đương nhiên bởi vì ngươi quá xấu, xấu đến mức không cách nào hình dung.” Lúc này, một giọng nói lười biếng không hề có dấu hiệu báo trước vang lên: “Hơn nữa, ta đẹp trai hơn ngươi, lại còn là soái ca đệ nhất thiên hạ.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên: “Tại sao bây giờ ngươi mới đến?”
Hạ Thiên nhẹ nhàng rơi xuống chính giữa Ninh Nhụy Nhụy và Nhiếp Tiểu Lý, cười nói: “Tiểu muội chân dài, ngay cả tên ngớ ngẩn này nàng cũng không giải quyết được, thực lực của nàng cũng không tiến bộ bao nhiêu.”
“Mắt ngươi mù à, không phải đám người kia bị ta giải quyết hết rồi sao?” Ninh Nhụy Nhụy chỉ vào đám thịt xương nát dưới đất, bất mãn nói.
“Nhưng không phải vẫn còn một tên sao?” Hạ Thiên chỉ vào Chiêm Thiên Thiên: “Tiểu muội chân dài, nàng nói mấy lời vô dụng với loại người này làm gì, cứ xử lý thẳng tay là được.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Cũng nên tra hỏi một số tin tức chứ. Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, cái gì cũng không cần hỏi, cứ trực tiếp xử lý sao?”
“Có cái gì cần hỏi chứ.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đám phế vật chỉ biết giấu đầu lòi đuôi, hoàn toàn không có giá trị để hỏi.”
“Đối với ngươi thì không có giá trị để hỏi, nhưng chúng ta cũng không thể cái gì cũng không biết.” Ninh Nhụy Nhụy phản bác: “Cũng không thể nói lúc nào ngươi cũng có thể bảo vệ chúng ta được. Ngươi không có thuật phân thân, nếu chẳng may tất cả nữ nhân của ngươi bị người ta đối phó, ngươi đều có thể kịp thời chạy đến sao?”
Hạ Thiên suy nghĩ vấn đề này. Mặc dù hắn cảm thấy hẳn mình có thể làm được, nhưng sớm dự phòng một chút vẫn hay hơn.
“Giống như Tiểu Lý, bây giờ nàng ấy vẫn còn là người bình thường, rất dễ bị nhằm vào.” Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên: “Trừ phi ngươi có thể quản được chính ngươi, đừng trêu chọc những nữ nhân khác.”
“Vậy thì không được.” Hạ Thiên lắc đầu: “Bây giờ ta đang thiếu vợ, ta đã rất khắc chế rồi.”
“Ngươi còn muốn ta khen ngợi ngươi vài câu à?” Ninh Nhụy Nhụy im lặng, nhưng không thể không thừa nhận Hạ Thiên đích thật đã rất khắc chế. Dù sao, con hàng này mười hai năm trước chỉ tốn chưa đến một năm đã tìm được mười mấy bà vợ.
“Này, có phải các ngươi đã quá không coi ta ra gì rồi không?” Chiêm Thiên Thiên đứng bên cạnh càng nhìn lại càng nổi nóng, nhất là hắn ta nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy thờ ơ với hắn ta như thế, lại còn liếc mắt đưa tình với Hạ Thiên. Lúc này, hắn ta tức đến mức muốn bể phổi.
Hạ Thiên nhìn Chiêm Thiên Thiên, thuận miệng nói: “Ngươi ngại chết chậm à? A, không đúng, ngươi đã chết, tiếp theo, ta thấy nên để ngươi biến mất hoàn toàn thì tốt hơn.”
“Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh đó.” Chiêm Thiên Thiên quát lạnh một tiếng, bỗng nhiên mở to mắt, một luồng khí tức màu đen mênh mông giống như nước thủy triều đổ xuống, trong nháy mắt nhuộm toàn bộ siêu thị thành màu đen.
“Thi khí, hắc qua thế giới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận