Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3664: Ta sẽ thành toàn cho ngươi

Hồ nước thanh tịnh nhưng lại có một màu sắc rất lạ, khiến cho người ta không nhìn thấy trong nước có cái gì.
Rất nhanh, Khổng Thủy Hương đã cùng với Hạ Thiên xuống đến đáy hồ.
Ở đó đích thật có một cánh cửa sắt rất lớn, dài ít nhất sáu bảy mét, rộng khoảng bốn mét.
Khóa cửa là hai cái đầu báo, miệng ngậm sợi xích to bằng cổ tay.
“Chính là chỗ này, mục tiêu rất có thể đang ở bên trong.” Khổng Thủy Hương vẫn dùng phương thức đặc biệt truyền đạt ý tứ cho Hạ Thiên: “Ta không xác định sau khi mở nó ra sẽ gặp cái gì, cho nên ta không dám tự tiện ra tay.”
Hạ Thiên đương nhiên không có lo lắng đó. Hắn không chút nghĩ ngợi, dễ như trở bàn tay xé đứt sợi dây xích trên cánh cửa.
Sau đó, hắn dùng sức kéo một phát vòng cửa. Cánh cửa lộ ra một khe hở.
“Sao?” Khổng Thủy Hương rất nhanh phát hiện được chỗ lạ thường. Cánh cửa được mở ra, nhưng nước bên ngoài lại không hề ba động, cũng không có tràn vào: “Hạ tiên sinh, bên trong cánh cửa này nhất định có thứ không tầm thường.”
“Vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Nói xong, hắn lách mình vào bên trong.
Khổng Thủy Hương do dự một chút, sau đó lấy từ trong túi ra một vật treo lên cửa rồi mới vào theo.
Bước qua cánh cửa, nàng mới phát hiện được ảo diệu bên trong. Cánh cửa có một khí mô ngăn cách nước hồ bên ngoài.
Đằng sau cánh cửa là một hành lang u ám không hề có ánh sáng.
Tuy nhiên, thị lực của nàng lại không bị hạn chế, cơ thể của nàng đã sớm được cải tạo, phương diện tố chất đều vượt qua người bình thường.
“Hạ tiên sinh?” Khổng Thủy Hương nhìn chung quanh, phát hiện không thấy Hạ Thiên đâu, không khỏi có chút bối rối, nhỏ giọng la lên.
Bốn phía im ắng khiến cho nơi này vừa có cảm giác rất rộng, lại hình như rất chật hẹp.
Điều kỳ quái nhất chính là nơi này không hề có âm thanh. Bất luận tiếng nước, hồi âm hay là âm thanh nào khác đều không có.
Ngay cả tiếng hít thở của nàng sau khi thoát ra khỏi miệng cũng không cảm giác được, giống như bất cứ thứ gì cũng đều bị hấp thu hết.
“Hạ tiên sinh? Hạ Thiên?”
Khổng Thủy Hương lại gọi hai tiếng, vẫn không nghe tiếng đáp lại của Hạ Thiên, đoán chừng hơn phân nửa hắn đã tiến lên phía trước.
Nàng đành phải chậm rãi hồi sức lại, dọc theo hành lang chậm rãi đi về phía trước.
Nàng không có bản lãnh như Hạ Thiên, đương nhiên phải cẩn thận. Ở cái nơi lạ lẫm này, nếu không để ý, rất có khả năng sẽ vứt bỏ cái mạng nhỏ. Trải qua lần bị bắt cóc khiến cho nàng học được cách cẩn thận.
“Ngươi đi chậm quá.” Giọng nói của Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên.
Khổng Thủy Hương sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Hạ tiên sinh, là ngươi à? Ta còn tưởng rằng ngươi… A?”
Lời còn chưa nói hết, nàng cảm giác giống như bay lên, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía trước.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi xuyên qua hành lang, nàng đã đến một đại đường đèn đuốc sáng trưng.
Vù.
Vừa mới rơi xuống, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo đã trảm đến.
Tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không cho người ta có một chút thời gian để phản ứng.
Tuy nhiên, Hạ Thiên đã sớm không phải người bình thường mà là tu tiên giả.
Chút tốc độ đó trước mặt hắn hoàn toàn không đáng chú ý.
Hạ Thiên khoát tay, đánh bay hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
Hai vệt ánh sáng giống như hai con cá bạc to bằng con giun, trên người hiện ra hàn quang lẫm liệt.
“Đó là cái gì?” Khổng Thủy Hương nhìn qua hai thứ rơi xuống đất, phát hiện là vật sống, không khỏi kinh ngạc lên tiếng.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng quan tâm nó là cái gì.”
Vù vù! Hai vệt sáng lạnh lẽo vặn vẹo mấy lần trên mặt đất, sau đó bay lên, phóng đến mặt Hạ Thiên và Khổng Thủy Hương.
“Còn chưa kết thúc đúng không?” Hạ Thiên cảm thấy khó chịu, lấy ra ngân châm đâm tới hai vệt sáng lạnh lẽo kia.
Bốp bốp.
Tiếp theo, hai tiếng giòn vang, hai vệt sáng lạnh lẽo lập tức nổ tung.
Những mảnh vụn nổ tung dính vào mặt đất, tạo thành mấy cái hố.
Một lát sau, bên trong những cái hố xuất hiện quái ngư hàn quang dài ngắn không giống nhau, tuy nhiên bọn chúng lại không bay lên được, chỉ ngọ nguậy trên mặt đất.
Vù vù vù.
Lúc này, lại có mấy luồng hàn quang khác từ những hướng khác nhau bay đến chỗ Hạ Thiên.
Bốp bốp bốp!
Hạ Thiên tiện tay đâm nổ mấy luồng hàn quang.
Lặp đi lặp lại như vậy, một lát sau, mặt đất chỉ toàn là quái ngư hàn quang.
Khổng Thủy Hương nhìn thấy, cảm giác tê cả da đầu, móc ra một cái bình nhỏ từ trong túi đánh về phía mấy thứ trên mặt đất.
Bùng.
Một tiếng nổ, ngọn lửa tán loạn, trong nháy mắt đã đốt đám quái ngư hàn quang trên mặt đất, tạo thành một biển lửa.
Trong không khí tràn ngập một mùi hương rất lạ, còn có vô số hàn quang nhỏ vụn nổ tung tóe, lại càng thêm kinh khủng.
“Ngươi đang làm gì đó?” Hạ Thiên liếc qua, thuận miệng hỏi.
Khổng Thủy Hương phát hiện mình đã làm sai, đành phải nhỏ giọng giải thích: “Ta chỉ muốn giải quyết những thứ này, không nghĩ đến lại gia tăng thêm phiền phức cho ngươi. Hạ tiên sinh, ta sai rồi.”
“Được rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nể tình ngươi đã gia nhập Ám Ảnh Đoàn, ta không đánh ngươi.”
Két két két.
Trần nhà bỗng nhiên nứt ra một cái khe, tiếp theo một bóng người từ bên trong nhảy ra.
Bóng người này giống một con thạch sùng, tứ chi đính vào trần nhà, há miệng phun ra một luồng hàn quang thẳng đến Hạ Thiên.
“Muốn chết đúng không? ’ Hạ Thiên hơi khó chịu, thân ảnh lóe lên đến trước mặt thạch sùng: “Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận