Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3127: Chỉ đẹp bằng một phần mười vợ công chúa!

“Đi nhiều vòng như thế, chẳng qua chỉ là muốn ta và Hạ Thiên đi chữa bệnh?”
Y Tiểu Âm hơi bó tay, lập tức nói thẳng: “Bà hoàn toàn có thể nói thẳng chuyện này mà.”
“Chuyện này không cách nào nói thẳng.” Hồ lão thái thái do dự lắc đầu: “Qua nhiều năm như thế, cổ tộc kết cũng không ít thù. Nếu để cho những người kia biết được cổ tộc sắp không ổn, hậu quả sẽ không chịu nổi.”
“Vậy các ngươi muốn cứu là vị tăng nhân kia hay là cổ tổ trùng? “Y Tiểu Âm bắt đầu nắm được mấu chốt của vấn đề.
Hồ lão thái thái cũng không tỏ vẻ từ bi: “Tất nhiên là cổ trùng. Mặc dù vị lão tăng kia cống hiến rất lớn cho cổ tộc ta, nhưng mệnh do thiên định, chúng ta nỗ lực duy trì nhiều năm như thế, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Y tiểu thư, chuyện này liên quan đến tính mạng của mấy vạn tộc nhân cổ tộc, ngươi nhất định phải giúp chúng ta một tay.”
“Chuyện này, trước mắt ta không thể đồng ý được.” Tính tình của Y Tiểu Âm khá cẩn thận. Chuyện mà nàng chưa nắm chắc, xưa nay nàng sẽ không gánh: “Có thể chữa khỏi hay không, còn phải xem qua bệnh nhân mới biết được.”
Hồ lão thái thái cũng không thúc ép, chỉ nói: “Bây giờ muốn vào Nguyệt Phương Nguyên, chỉ có thể thông qua đại hội thần y. Đây là Cổ Thần bà bà, cổ tộc còn có giới y học Nam Cương cùng nhau tổ chức. Cho nên, ta mong hai vị toàn lực ứng phó, lấy được hai thứ hạng đầu, hạng ba còn lại sẽ do một vị cổ y lấy. Sau khi tiến vào Nguyệt Phương Nguyên, vị cổ y kia sẽ dốc toàn lực phối hợp với hai người.”
“Các ngươi làm những việc này là cố ý giấu diếm Cổ Thần bà bà?” Y Tiểu Âm hỏi.
Hồ lão thái thái cũng không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận: “Ta muốn cứu cổ tổ trùng. Cổ Thần bà bà là cơ thể bất tử, cho dù không có cổ lực cũng có thể dùng cơ thể tinh linh mà sống sót, nhưng nếu cổ tộc chúng ta không có cổ tổ trùng che chở, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được. Hơn nữa người bình thường cũng sẽ chịu tác động.”
Hồ lão thái thái bỗng nhiên đứng dậy, quỳ xuống với Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Cho nên, lão thân không chỉ vì cổ tộc mà còn vì người trong thiên hạ, ta quỳ xuống cầu xin hai vị ra tay.”
“Đừng như vậy.” Y Tiểu Âm giật mình, vội tiến lên đỡ Hồ lão thái thái: “Lão thái thái, bà cần gì phải làm như thế chứ?”
Hồ lão thái thái lắc đầu thở dài: “Ta biết đồ thế tục không lọt vào pháp nhãn của hai vị, nhưng ta cũng không còn vật nào khác có thể thu hút hai vị ra tay, chỉ có thể làm như vậy.”
“Được rồi, ta đồng ý.” Y Tiểu Âm im lặng hai ba giây, sau đó gật đầu đồng ý.
Hạ Thiên đứng một bên cũng không ngăn cản. Chỉ cần đối phương không tồn tại bất kỳ ý đồ xấu, hắn trên cơ bản sẽ không ngăn cản các nàng làm bất cứ chuyện gì. Hơn nữa, cho dù có ý đồ xấu, cùng lắm đến lúc đó cùng nhau xử lý là được, cũng không tốn quá nhiều sức, xem như trò chơi giết thời gian cũng tốt.
“Đa tạ Y tiểu thư, cũng đa tạ Hạ thần y.” Lúc này, Hồ lão thái thái mới chậm rãi đứng dậy, cảm khái nói: “Trước kia, ta cũng đã tìm không ít danh y đương thời, hoặc lừa đời lấy tiếng, cuối cùng đều lâm trận bỏ chạy, hoặc vừa nghe nói có thể là địch với Cổ Thần bà bà, tất cả đều bị dọa sợ, cũng chỉ có hai vị mới có thể cứu vớt thiên hạ thương sinh.”
“Được rồi.” Hạ Thiên nghe không nổi nữa, lười biếng nói: “Đừng cứ hở một chút là thiên hạ, là thương sinh. Không có bản lãnh lớn đến như vậy thì cũng đừng giả bộ. Có việc thì nói, có bệnh thì trị, trèo cao như vậy không sợ ngã chết sao?”
Hồ lão thái thái nghe xong, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ cười nói: “Hạ thần y phê bình rất đúng.”
“Ngươi muốn làm gì, ta chẳng hứng thú cần biết, cũng chẳng muốn quản.” Hạ Thiên ngáp một cái, cảnh cáo: “Ngươi muốn tính toán người khác cũng là chuyện của ngươi, tốt nhất đừng đánh chủ ý xấu với vợ Y Y. Bằng không, ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào.”
“Thái độ của ngươi là gì?” Đột nhiên, một bóng người không biết từ nơi nào chui ra, đá một cước về phía Hạ Thiên: “Ngươi dám bất kính với Hồ nãi nãi như vậy, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Mí mắt Hạ Thiên cũng không nhấc, nhẹ nhàng vỗ vào hư không một cái, lâp tức hóa giải một cước lực quán thiên quân: “Ngươi là tên ngốc nào từ đâu đến thế?”
“À, nàng ấy tên Lương Diệu Trúc, là cổ y có tiền đồ nhất trong cổ tộc, do đích thân Vạn tiên sinh dạy dỗ.” Hồ lão thái thái kéo người kia lại, sau đó vội vàng xin lỗi Hạ Thiên: “Nàng ấy tuổi còn nhỏ, không kềm chế được tính tình, mong Hạ thần y thứ lỗi.”
Hạ Thiên đưa mắt nhìn thiếu nữ, là một tiểu cô nương trẻ tuổi, đoán chừng chưa đến hai mươi. Mặc dù dáng dấp không tính là tuyệt mỹ nhưng cũng được xem là xinh đẹp, mà đẹp một cách rất đặc biệt, mang theo chút phong tình dị vực. Quan trọng hơn, nàng hẳn được nuôi từ nhỏ trong đại doanh.
“Ngươi nhìn cái gì vậy? Ta không cho phép ngươi nhìn.” Lương Diệu Trúc khó chịu nhìn Hạ Thiên: “Nếu ngươi còn nhìn nữa, ta móc mắt của ngươi xuống.”
“Diện mạo của ngươi có chút giống với vợ công chúa, ta không đánh ngươi.” Hạ Thiên vốn đã khó chịu, nhưng nể tình điểm này, trong nháy mắt đã hết giận.
Lương Diệu Trúc sửng sốt: “Vợ công chúa là ai?”
“Vợ công chúa chính là vợ của ta, nàng là công chúa.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Mắt của ngươi giống với nàng nhưng ngươi không xinh đẹp bằng nàng, đoán chừng chỉ có thể đẹp bằng một phần mười của nàng.”
“Ngươi.” Lương Diệu Trúc nổi sóng, há miệng muốn mắng chửi người nhưng thấy bên cạnh còn có trưởng bối và người ngoài, đành phải cố kềm nén lại, quay sang nói với Hồ lão thái thái: “Hồ nãi nãi, người này thật sự là thần y sao? Tại sao hắn không có tố chất như thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận