Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3707: Ngươi sắp chết rồi

A Cửu ngược lại có chút tán đồng quan điểm của Hạ Thiên: “Điều này cũng đúng.”
“Hạ Thiên để lại cho bần đạo, còn các ngươi tốc chiến tốc thắng hai nữ nhân kia đi, giết lẹ cho xong việc.” Trường Tinh Tử cũng mất hết kiên nhẫn, hoặc có thể nói ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng: “Lên.”
Lời còn chưa dứt, bọn họ đã vọt đến ba người Hạ Thiên, mỗi người một người, chia tách ba người Hạ Thiên ra.
Trường Tinh Tử trực diện Hạ Thiên, đưa tay đánh ra một chiêu, giải cứu Tiểu Huyết Nô bên trong thi thể của Lâm Phái Thu ra, sau đó biến thành một vạn giọt máu kích xạ Hạ Thiên.
“Cửu cô nương, ngươi và ta cũng không có cừu hận quá sâu, chỉ trách ngươi lại là nữ nhân của Hạ Thiên, ta không thể để ngươi sống được nữa.” Vân Bàn hòa thượng vung tay áo lên, một luồng kình phong đánh về phía A Cửu.
A Cửu vận Phiếu Miểu Bộ nhẹ nhàng thối lui, lạnh lùng nói: “Một người xuất gia nhưng sát tâm lại nặng như vậy, dưới tay nhất định cũng dính qua không ít mệnh người.”
“Hòa thượng ta giết đều là những người đáng chết.” Vân Bàn hòa thượng hạ mình một cái, thân hình mập mạp giống như một đám mây to nhưng lại có thể bay lên: “Các ngươi nên chết hết đi.”
A Cửu không khỏi cười nhạo: “Ngươi không phải tu Phật mà càng giống như ngụy biện hơn.”
“Hừ, nhưng cũng không đến phiên một nữ nhân như ngươi dạy hòa thượng ta.” Song chưởng mập mạp của Vân Bàn hòa thượng phóng ra một luồng cương kình, cách không đánh về phía A Cửu: “Chết đi.”
Cơ thể A Cửu nhẹ như lông vũ, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đằng không bay lên thoát được một kích.
Tuy nhiên, phía sau nàng lại là lão giả hói đầu.
“Tên ngốc chết tiệt kia, ngươi định làm gì?” Ban đầu, Ngôn trưởng lão đang định ra chiêu với Tề Ngữ Thi, kết quả không khỏi vì một kích của hòa thượng mập mà giật mình, cuống quít dùng quải trượng trong tay phá vỡ luồng cương kình: “Nhìn đúng người rồi hãy đánh. Nếu không phải lão phu tỉnh táo, chỉ sợ đã bị ngươi phế đi rồi.”
Vân Bàn hòa thượng giang tay: “Không gian nơi này quá nhỏ, khó tránh khỏi việc đụng nhau.”
“Được, vậy chúng ta ra ngoài đánh.” A Cửu mỉm cười, thân hình lóe lên đến bãi đất trống bên ngoài: “Này, hòa thượng mập, ngươi dám ra đây không?”
“Nếu ngươi đã muốn chết bên ngoài, hòa thượng ta thành toàn cho ngươi.”
Hòa thượng mập thấy thái độ A Cửu nhẹ nhõm như vậy, cảm thấy bị khinh thường, liền nhấc chưởng đánh sụp vách tường một bên, cả người giống như xe tăng đụng tới A Cửu.
“Ngươi còn chưa ra tay?” Tề Ngữ Thi có chút kỳ quái nhìn Ngôn trưởng lão, phát hiện môi ông ta run run, giống như đang đọc cái gì đó.
Ngôn trưởng lão bỗng dưng trừng mắt, con ngươi lóe lên ánh sáng màu xanh, Tống Vận Kỳ và Lâm Phái Thu đang ngã trên mặt đất bỗng nhiên đứng dậy, hai tay kéo dài thẳng tắp nhảy tới Tề Ngữ Thi.
“Cái gì?”
Tề Ngữ Thi giật mình kêu lên, cuống quýt né tránh.
Hai tên cương thi giống như thiết bị truy tìm, như hình với bóng, bám sát nàng không buông.
Hơn nữa, ngón tay của hai người rất dài, khoảng hơn một thước, màu đen, sắc bén như lưỡi dao, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị đâm thủng thành một cái lỗ lớn.
Trên người cương thi tuyệt đối có độc. Nếu bị ngón tay của bọn họ đụng trúng, hơn phân nửa sẽ bị biến thành cương thi.
Tề Ngữ Thi là người thích chưng diện, hiển nhiên không muốn trở thành cái xác không hồn giống như vậy.
“Xem ngươi có thể nhảy được bao lâu.” Song chưởng Ngôn trưởng lão bày ra thủ thế cực kỳ cổ quái, quải trượng treo trên song chưởng.
Song chưởng dần dần thu lại, đến khi thu hẳn quải trượng vào lòng bàn tay.
Tề Ngữ Thi phát hiện mình đã bị hai cương thi bao vây, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đánh một trận mà thôi.
“Tâm hỏa, khởi diễm.” Tề Ngữ Thi bỗng nhiên điểm mấy đại huyệt gần tim, sau đó dùng ngón giữa và ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng đưa lên miệng cắn một cái.
Lúc này, bốn cánh tay Lâm Phái Thu và Tống Vận Kỳ chạm nhau, bao vây Tề Ngữ Thi ở chính giữa.
Oành.
Trong lúc hai cương thi đang định dùng móng tay chém Tề Ngữ Thi thành hai đoạn, lửa đột nhiên cháy lên, nhanh chóng đốt cháy hai cương thi.
Tề Ngữ Thi thừa cơ tung người nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng rơi sau lưng Ngôn trưởng lão, ngón giữa và ngón trỏ thuận tay đặt lên cổ họng của ông ta: “Không được nhúc nhích.”
“Ngươi, ngươi sử dụng thuật pháp gì vậy?” Ánh mắt Ngôn trưởng lão tràn ngập sự kinh ngạc, không thể nào tiếp nhận được sự thật này: “Đây chính là hai phi cương đã được luyện chế, mặc dù thời gian không dài nhưng uy lực đủ để đánh bại tu tiên giả Luyện Khí Kỳ. Chẳng lẽ ngươi…”
Tề Ngữ Thi thản nhiên nói: “Ngươi không cần nói mấy lời sáo rỗng như thế, bởi vì có nói cũng vô dụng thôi. Ngươi sắp chết rồi.”
“Ta hiểu rồi, là bí quyển tu tiên của Tề gia. Ngươi sử dụng nhất định là thuật pháp bên trong bí quyển.” Ngôn trưởng lão bỗng nhiên kích động, cơ thể run rẩy: “Lời đồn lại là thật. Nói như vậy, trường sinh bất tử cũng là thật. Chuyến đi này của chúng ta thật… A?”
Tề Ngữ Thi lười nghe ông ta nói nhảm, trực tiếp dùng ngón giữa và ngón trỏ đốt một ngọn lửa nơi cổ họng Ngôn trưởng lão.
“A!”
Ngôn trưởng lão kêu thảm lên, đưa tay muốn dập tắt ngọn lửa trên cổ, đáng tiếc vô dụng. Bởi vì máu của ông ta đã chảy ra, huyết dịch chính là nhiên liệu của tâm hỏa.
“Ha ha, ngươi cho rằng như thế này là có thể giết được ta?”
Trong lúc Tề Ngữ Thi quay người rời đi, một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai của nàng.
Lập tức, một quải trượng nặng nề đánh vào hậu tâm của nàng.
Bành.
Một bóng người bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu đặc, ngã xuống đất không dậy nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận