Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3794: Ta thích nhất là thành toàn cho người khác

“Lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng.”
Hạ Thiên mỉm cười, có chút trào phúng nhìn tài xế: “Tên ngốc ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là ngăn ngươi hạ châm rồi.” Tài xế lạnh lùng nhìn Hạ Thiên. Chỉ cần tiểu tử hắn dám có một chút dị động, hắn ta sẽ không ngại giết chết Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi cho rằng ngươi bắt được ta?”
“Ngươi không ngại thử một chút xem sao?” Gương mặt tài xế hiện lên sự kiêu ngạo: “Đôi tay này của ta ngay cả kim cương cũng có thể bóp nát.”
“Ngu ngốc.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Nếu ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng. Con người của ta thích nhất là thành toàn cho người khác.”
Lúc này, Bạch Vạn Bang đã lấy lại tinh thần, lập tức ra lệnh: “Thiên Tiếu, ngươi mau buông tay, không được bất kính với Hạ thần y.”
Gã tài xế cũng không nghe lời, ngược lại biểu hiện càng thêm ngưng trọng, lạnh lùng nói: “Gia chủ, ta nghĩ người này nhân tâm không thuần, ai biết có tồn tại tư tưởng xấu xa gì hay không?”
“Ta tin Hạ thần y không có tư tưởng xấu xa.” Bạch Vạn Bang cười nhạt: “Không nói Hạ thần y và ta không cừu không oán, cho dù hắn thật sự muốn giết ta, hắn sẽ có đủ mọi cách, cũng không cần thiết phải ra tay bây giờ.”
“Cho dù hắn không có lòng xấu xa, ai biết hắn có thổi phồng y thuật của mình không?” Sắc mặt gã tài xế không hề có chút thư giãn, vội nhắc nhở: “Bá phụ, bây giờ là thời điểm quan trọng. Một châm này đâm xuống, sinh tử khó liệu, không thể không thận trọng. Cho dù phải trị, chẳng lẽ nhất định phải trị vào lúc này sao? Sao không chờ các vị danh y khác đến cùng nhau hội chẩn, như vậy sẽ càng thêm bảo đảm hơn?”
Nghe xong, Bạch Vạn Bang lập tức do dự.
Trên thực tế, làm như thế này xác định hơi bị phong hiểm. Ông ta cũng chỉ nghe nói qua y thuật của Hạ Thiên rất thần kỳ, trước đó cũng đã chứng kiến một số thủ đoạn của Hạ Thiên, nhưng ai có thể cam đoan Hạ Thiên sẽ không thất thủ?
Cho dù Hạ Thiên có danh xưng là thiên hạ đệ nhất thần y, nhưng danh xưng thì nhất định là thật sao?
Giống như Bạch Thiên Tiếu đã nói, nếu chẳng may thất thủ, ông ta xem như vạn kiếp bất phục.
Tuy nhiên, nếu không chữa khỏi ẩn thương, không bao lâu sau, khi đối mặt với nữ nhân phái Tuyết Sơn, ông ta cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Trong lúc Bạch Vạn Bang còn đang do dự, Hạ Thiên cũng không kiên nhẫn, bĩu môi nói: “Này, Bạch lão đầu, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ngươi nôn nóng chữa bệnh cho bá phụ, có phải ngươi đang che giấu tâm tư nào khác đúng không?” Ánh mắt Bạch Thiên Tiếu âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Thiên, tràn ngập ý phòng bị: “Chẳng lẽ, để chậm thêm một lát, ngươi sẽ không chữa bệnh?”
Hạ Thiên từ trước đến nay rất lười giải thích với mấy tên ngớ ngẩn, chỉ thản nhiên nói: “Bạch lão đầu, ta nể tình ngươi có giao tình với Ninh gia gia, cho nên mới trị bệnh cho ngươi. Còn khi nào trị, trị như thế nào do ta quyết định. Nếu bây giờ ngươi không trị, về sau không cần trị nữa.”
“Bá phụ, ngươi tuyệt đối đừng mắc mưu của ông ta.” Bạch Thiên Tiếu ở bên cạnh lo lắng nói: “Hắn thúc giục người như vậy, nhất định là có vấn đề.”
Dương San nhịn không được lên tiếng cười lạnh: “Ta thấy ngươi mới là có vấn đề, cứ nhất định phải ngăn cản chồng của ta cứu Bạch lão tiên sinh.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng đoán rất chuẩn.” Hạ Thiên gật đầu, cười nói: “Tên ngốc đó đang nghĩ như vậy, hẳn là do một tên càng ngu ngốc hơn phái đến bên cạnh Bạch lão đầu làm nội ứng.”
“Ngươi nói cái gì?” Bạch Thiên Tiếu lại càng tức giận, nghiến răng mắng: “Ngươi ngậm máu phun người, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ngươi không khách sáo như thế nào?”
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên chọc giận ta.” Bạch Thiên Tiếu cố áp chế lửa giận trong cơ thể, lạnh giọng cảnh cáo: “Nếu không, ta chỉ cần dùng sức một chút, xương cổ tay của ngươi sẽ nát.”
Hạ Thiên nói: “Vì sao ngươi còn không dùng sức, cứ dùng hết khí lực bú sữa mẹ ra đi, xem có thể tạo bóng ma tâm lý cho ta không?”
“Được, ngươi nhớ đó. Đây là do ngươi tự tìm.” Bạch Thiên Tiếu cau mày, tay dùng thêm mấy phần khí lực, chỉ nghe xương cốt bị bóp rắc rắc.
“Chỉ bấy nhiêu khí lực thôi sao?” Hạ Thiên lắc đầu, lộ ra vẻ thất vọng: “Xem ra trước kia ngươi không phải bóp nát kim cương mà là đậu hũ.”
“Thiên Tiếu, bình tĩnh lại.” Bạch Vạn Bang giật mình, vội vàng vỗ vai Bạch Thiên Tiếu: “Ngươi mau buông tay ra đi, đừng vô lễ với Hạ thần y.”
Đáng tiếc, Bạch Thiên Tiếu đã bị Hạ Thiên chọc giận.
Bạch Thiên Tiếu giận quá hóa cười, mắt lạnh nhìn Hạ Thiên: “Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi thử sự lợi hại của Khai Sơn Thấu Xương Trảo.”
Rắc.
Chỉ nghe một tiếng rắc, không cần đoán cũng có thể khẳng định đây là âm thanh của xương cốt bị bóp nát.
“Không được rồi.” Bạch Vạn Bang cảm thấy nặng nề, thầm nghĩ, lúc này chỉ sợ đã kết thù với Hạ Thiên rồi.
Đối với việc Bạch Thiên Tiếu cứ dây dưa không chịu bỏ qua cho Hạ Thiên một cách khó hiểu, mặc dù ông ta cũng có chút suy nghĩ nhưng bàn về mối quan hệ thân sơ, ông ta khẳng định sẽ tin tưởng cháu trai của mình hơn.
Tuy nhiên, ông ta cũng đã điều tra qua Hạ Thiên, biết người này vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn là người cực kỳ cứng đầu.
Ban đầu, ông ta nghĩ rằng có thể lợi dụng Ninh Vọng Hải kết một mối thiện duyên với Hạ Thiên.
Kết quả, sự việc còn chưa bắt đầu đã bị đứa cháu trai tính tình nóng nảy kia phá hỏng.
Kế hoạch duy nhất bây giờ chính là nghĩ cách mang lại lợi ích cho Hạ Thiên, để hắn tuyệt đối không vì chuyện này mà sinh lòng oán hận Bạch gia.
“A!”
Lúc này, một tiếng hét thảm cắt ngang luồng suy nghĩ của Bạch Vạn Bang.
Bạch Vạn Bang đưa mắt nhìn, sau đó ngẩn cả người. Điều khiến cho ông ta tuyệt đối không thể ngờ rằng người bị gãy xương cổ tay lại là Bạch Thiên Tiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận