Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2935: Tú Nhi

“Phá quyền pháp của ta?” Từ Côn Luân ngửa đầu phá lên cười, thái độ có vẻ trêu tức: “Khẩu khí lớn thật! Ngươi có biết danh hào của ta ở Tiểu Tiên Giới là gì không?”
Hạ Thiên chẳng quan tâm gốc rạ của Từ Côn Luân, chỉ bĩu môi nói: “Danh hào của ngươi liên quan gì đến ta. Ngươi có muốn đánh nữa hay không?”
Từ Côn Luân làm như không nghe được Hạ Thiên nói: “Năm đó, ta đánh khắp tiên giới vô địch thủ, ngay cả Tiên đế Thiên Ngoại Thiên cũng không thể không phục ta. Người đời tặng cho ta ngoại hiệu Thiết Quyền Vô Song. Băng Lưu quyền pháp do ta tự sáng tạo lại càng không chút sơ hở, có thể xưng là quyền pháp hoàn mỹ nhất trong và ngoài giới. Tất cả đối thủ của ta hoặc bị quyền pháp của ta đánh bại, hoặc bị đánh chết. Muốn phá quyền pháp của ta, quả thật là chuyện thiên phương dạ đàm.”
“Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Năm đó ngươi mạnh chẳng liên quan gì đến ngươi bây giờ. Hơn nữa, cho dù ngươi đánh thắng đám rác rưởi tiên giới cũng chẳng có gì ghê gớm.”
“Chẳng có gì ghê gớm?” Từ Côn Luân cau mày nhìn Hạ Thiên, không khỏi cười nhạo: “Ngươi chẳng qua chỉ đánh thắng Bồng Lai Vương và Vạn Lung Vương, ngươi tưởng mình tung hoành vô địch tiên giới rồi sao?”
Hạ Thiên cười nói: “Mặc kệ ở đâu, ta vẫn là vô địch, bây giờ ngươi mới biết được sao?”
“Miệng lưỡi sắc bén của ngươi có thể nhìn ra được, nhưng bản lãnh thật sự của ngươi ở đâu?” Từ Côn Luân mang theo một khí phách bễ nghễ thiên hạ: “Đỡ được một quyền phổ thông của ta đã cho rằng có thể đánh bại được ta, đúng là buồn cười. Nào, để ta đánh ngươi ba trăm quyền, thử một chút cân lượng của ngươi.”
Hạ Thiên hờ hững đáp lại một câu: “Không cần ba trăm quyền, ba quyền ta đã có thể giải quyết được ngươi.”
“Khá lắm, đủ cuồng đấy, có chút phong phạm của ta năm đó.” Từ Côn Luân cười ha hả chỉ vào Hạ Thiên: “Nhưng không có thực lực, có cuồng thì cũng là muốn chết mà thôi.”
“Nói nhảm nhiều quá, ngươi có còn muốn đánh nữa hay không?” Hạ Thiên hơi khó chịu: “Đánh xong, ta còn phải đến Thiên Ngoại Thiên cứu Cửu nha đầu.”
Từ Côn Luân sửng sốt, lập tức hỏi: “Tú Nhi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có liên quan gì đến ngươi không?” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Tóm lại ta phải nhanh chóng xử lý đám Chưởng môn các ngươi, sau đó đến Thiên Ngoại Thiên, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Nó là con gái của ta, tại sao lại không liên quan đến ta chứ?” Từ Côn Luân nghiêm túc quát: “Ngươi mau nói, con bé rốt cuộc như thế nào?”
Hạ Thiên không rảnh nói nhảm với Từ Côn Luân, bóp bóp nắm tay: “Nàng ấy có làm sao, tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết? Nàng ấy không gặp nguy hiểm, nhưng ta nhất định trong vòng ba ngày phải đánh tới Thiên Ngoại Thiên. Cho nên, ngươi tốt nhất nên toàn lực ứng phó, ta cũng sẽ không vì ngươi là cha của Cửu nha đầu mà hạ thủ lưu tình.”
“Tú Nhi đang ở Thiên Ngoại Thiên đúng không? Ta biết rồi.” Từ Côn Luân sốt ruột con gái, không muốn dây dưa với Hạ Thiên nữa, nhưng lại bị Hạ Thiên kéo lại.
“Ngươi cản ta làm gì?” Từ Côn Luân lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi muốn ngăn ta đi cứu Tú Nhi?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi muốn cứu Cửu nha đầu, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng ngươi cứu không được đâu, đến Thiên Ngoại Thiên cũng vô dụng thôi. Cho nên, biện pháp tốt nhất vẫn là ta đánh bại các ngươi, thu hết năng lượng của các ngươi, sau đó đến Thiên Ngoại Thiên.”
“Ta thấy ngươi rõ ràng đang nhát gan.” Từ Côn Luân chỉ tay vào Hạ Thiên: “Nữ nhi của ta, ta muốn cứu thì cứu, ai cũng không ngăn được ta.”
Hạ Thiên cũng lười giải thích: “Vậy thì đánh một trận, ngươi nào thắng, người đó đi cứu Cửu nha đầu.”
“Chẳng lẽ hai người không thể cùng đi cứu sao?” Hỏa Cửu Linh nhịn không được đưa ra câu hỏi của mình.
“Câm miệng, nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện.” Từ Côn Luân trừng mắt nhìn Hỏa Cửu Linh, nghiêm nghị quát mắng.
Hỏa Cửu Linh ngoan ngoãn im lặng, không dám tiếp tục sủa bậy.
“Hạ Thiên, ta nể mặt Thú Nhi nên mới dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy, ngươi tốt đừng được một tấc lại tiến một thước.” Từ Côn Luân trịnh trọng cảnh cáo Hạ Thiên: “Ngươi còn chưa xứng dạy ta làm việc. Bây giờ ta muốn đến Thiên Ngoại Thiên cứu Tú Nhi. Ngươi dám cản ta, ngươi cũng đừng trách ta một quyền đấm chết ngươi.”
“Quả đấm của ngươi đánh không chết ta đâu.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Ngươi đến Thiên Ngoại Thiên cũng chỉ gia tăng thêm phiền phức cho Cửu nha đầu. Cho nên, ta không thể để ngươi đi được.”
“Vân Băng Diễm Lưu.” Từ Côn Luân cũng không dây dưa với Hạ Thiên, bóp quyền đánh về phía hắn.
Một quyền này dồn lực không ít, còn mạnh hơn một quyền vừa nãy không biết bao nhiêu lần. Đám mây trên bầu trời đều lưu động, từng tầng hỏa diễm một lần nữa đánh về phía cơ thể Hạ Thiên.
Hỏa Cửu Linh bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng lùi lại mấy ngàn mét, tránh cho luồng diễm lưu quét trúng mình.
Nắm đấm Hạ Thiên không có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì lạ, chỉ là một nhục quyền bình thường, nghênh đón luồng hỏa diễm kia.
Bành!
Diễm hoa văng khắp nơi, tầng mây cuồng quyển.
Cơ thể Hạ Thiên không nhúc nhích chút nào, bất luận hỏa diễm hay là tầng mây cách hắn nửa mét đều vỡ ra, như tuyết cầu đập vào pha lê.
Từ Côn Luân không khỏi kêu a một tiếng, cũng không có ý định thu tay, lại một quyền đánh tới.
“Ngươi chỉ có chút trình độ đó thôi sao?” Hạ Thiên tiếp nhận một quyền của Từ Côn Luân, chẳng những không hề có dấu hiệu bị thương, ngược lại còn hứng thú hơn: “Danh hiệu Thiết Quyền Vô Song của ngươi đừng dùng nữa, mất mặt quá.”
Từ Côn Luân thản nhiên nói: “Ngươi khoan đắc ý. Vừa rồi chỉ là làm nóng người, ta còn chưa nghiêm túc mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận