Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3675: Chết cũng không sao, cứu sống lại là được

“Hai người qua đây.” âm thanh của Hạ Thiên từ bên kia truyền đến.
Lam Y Nhân giật mình, nghe Hạ Thiên gọi, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Ông xã, có chuyện gì thế? Chàng cần chúng ta hỗ trợ sao?”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng qua đây là được.” Hạ Thiên nói.
“Nếu chàng cần hỗ trợ thì cứ nói thẳng.” Lam Y Nhân có chút kinh nghi nhìn Hạ Thiên: “Không thể nào chàng cần giúp đỡ mà chúng ta không giúp. Chỉ cần chàng nói ra… A!”
Bốp. Lam Y Nhân còn chưa nói xong, mông đã bị một bàn tay của Hạ Thiên vỗ vào.
Hạ Thiên bất mãn nói: “Vợ Tiểu Y Y, nàng muốn ăn đòn sao? Có phải nàng đi theo Bối nha đầu lâu quá, học luôn thói xấu của nàng ấy?”
“Muốn học thói xấu, cũng chỉ có thể bị chàng làm hư thôi.” Lam Y Nhân trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó hỏi: “Thế chàng gọi chúng ta đến làm gì?”
“Hai người đặt tay lên cái nắp đó đi.” Hạ Thiên đứng đối diện quan tài, nói với Lam Y Nhân và Khổng Thủy Hương: “Mỗi người một bên, cẩn thận cảm nhận một chút.”
Lam Y Nhân nghe xong, lập tức đến gần, đặt hai tay lên nắp quan tài: “Sau đó thì sao?”
Khổng Thủy Hương cũng vội vàng bước tới, đặt hai tay lên.
“Đừng nhúc nhích, chờ ta một phút là được.” Hạ Thiên quan sát quan tài, thấy nó kín không khe hở. Nếu bên trong có người, chắc cũng phải chết từ tám kiếp mới đúng.
Tuy nhiên, Hạ Thiên rõ ràng cảm nhận được bên trong có người sống, còn có tiếng hít thở yếu ớt, nói rõ bên trong ít nhất có vật sống.
“Bên trong thật sự có người sao?” Khổng Thủy Hương có chút hoài nghi: “Không phải vừa rồi nữ nhân kia cố ý gạt chúng ta chứ?”
Lam Y Nhân cũng có nghi ngờ này. Bản thân nữ nhân kia rất khả nghi, vừa rồi không nhất định là nói thật. Nói không chừng bên trong quan tài có sát chiêu của nàng ta.
“Hai người không cần phải nghĩ nhiều như vậy. Nàng ta nói không sai đâu.” Hạ Thiên nói thẳng.
Quan tài rộng bảy tám mét, dài hơn mười mét, cao khoảng một mét rưỡi, nhìn qua giống như một căn phòng nhỏ có nắp.
Xung quanh quan tài vẽ đầy đồ án cổ quái. Nói là văn tự thì chúng càng giống phù lục hơn, hơn nữa mơ hồ còn có khí tức nhàn nhạt di chuyển giữa những hàng chữ.
Khổng Thủy Hương hơi nghi hoặc một chút: “Vì sao quan tài lại lớn như vậy?”
Hạ Thiên vẫn không trả lời, Lam Y Nhân liền giải thích:” Đây là không phải quan tài nhưng lại là quan tài. Ngươi có thể hiểu thành nó là quan tài của quan tài.”
“Vậy nó có tác dụng gì?” Khổng Thủy Hương cái hiểu cái không.
Lam Y Nhân cũng biết không kỹ lắm, đành phải nói đại khái: “Trong tình huống bình thường, quan tài sẽ thể hiện rõ ràng thân phận và địa vị của người chết khi còn sống. Cái này nhìn không ra, đích thật rất cổ quái, không giống với quan tài của nền văn minh trái đất.”
“Khả năng là phong cách của ma tộc.” Khổng Thủy Hương tùy ý phỏng đoán.
Hạ Thiên cũng không nghe hai người thảo luận, chỉ chậm rãi rót từng luồng băng hỏa linh khí vào trong quan tài, sau đó cùng với khí tức người sống của Lam Y Nhân và Khổng Thủy Hương từng chút một đưa vào trong quan tài.
Đáng tiếc, bất luận là băng hỏa linh khí hay là khí tức người sống đều như đá chìm đáy biển, không hề có chút đáp lại.
“Ừm, hơi cổ quái.” Một lát sau, Hạ Thiên thu tay lại, cau mày nói: “Được rồi, hai người tránh ra ngoài đi. Để ta một quyền đập nát nó còn đáng tin hơn.”
Lam Y Nhân mỉm cười trêu chọc: “Chàng không sợ đánh nát mỹ nhân tuyệt thế bên trong sao?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nếu dễ dàng đánh nát như vậy, đó không phải là mỹ nhân tuyệt thế gì cả.”
“Ha ha ha, ông xã, mỹ nhân tuyệt thế cũng không phải làm bằng đá kim cương, có thể chống lại được một quyền của chàng.” Lam Y Nhân cười không ngừng.
“Yên tâm đi, chết cũng không sao, cứu sống lại là được.” Hạ Thiên lơ đễnh nói.
“Được, cứ làm theo cách của chàng, chúng ta lui ra trước.” Lam Y Nhân gật đầu, sau đó kéo Khổng Thủy Hương thối lui khỏi gian phòng: “Ông xã, chàng bắt đầu đi.”
Hạ Thiên cũng không do dự, xiết chặt nắm đấm đánh tới quan tài kia.
Bành.
Toàn bộ mặt đất trong nháy mắt rung chuyển, đất đá rì rào.
Nhưng quan tài kia vẫn lông tóc không thương, giống như con voi bị một đứa bé cào một chút.
“Cái gì?” Lam Y Nhân biết nắm đấm của Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại. Trước kia, mặc kệ đối thủ lợi hại bao nhiêu, bọn họ cũng khó mà cản được một quyền của hắn. Cho dù có, chỉ hai quyền là có thể giải quyết.
Bành! Bành.
Hạ Thiên vẫn đánh liên tiếp hai quyền, ngoại trừ lưu lại hai dấu tay nhàn nhạt, quan tài vẫn không hề nhúc nhích.
“Đừng uổng phí sức lực nữa. Với tu vi của ngươi bây giờ không cách nào mở được quan tài Cực âm Huyền Phù đâu.” Lúc này, một giọng nói già nua vang lên. Tiếp theo, một lão giả mặt mũi ôn hòa xuất hiện.
“Ngươi là tên ngốc từ đâu xuất hiện thế?” Hạ Thiên hỏi.
Lão giả khẽ cười: “Lão phu Hoa Phùng Quân, năm đó được xưng là Hoa Y Lão Ma ở Cực âm Giới. Chỉ là chân thân đã sớm chết rồi, bây giờ chỉ có nguyên thần ở tạm trong cơ thể này.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là lão ma hay là lão yêu.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi cút sang một bên, nếu không sẽ bị đánh nhầm đấy.”
Hoa Phùng Quân cười khẽ: “Ngươi không ngại thử một chút.”
Hạ Thiên một chút cũng không khách sáo, trực tiếp đánh thẳng một quyền vào mặt của Hoa Phùng Quân.
Hoa Phùng Quân vẫn đứng im không nhúc nhích, tiếp một quyền của Hạ Thiên mà vẫn lông tóc không thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận