Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1693. Nha hoàn không có nhân quyền

“Ngươi không cần phải quan tâm việc ta đi nơi nào, ngươi muốn thì đi theo, không muốn đi thì đừng đi, chúng ta vốn không muốn ngươi đi theo.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
“Thì ra là thế.” Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Vợ Y Y, vậy ta vẫn là không đi, các ngươi đi đi.”
Dừng một chút, Hạ Thiên lại nói: “Chờ nàng xuống máy bay, ta sẽ đến tìm nàng.”
“Nếu đã như thế, vậy chúng ta đi trước.” Y Tiểu Âm rất thẳng thắn lập tức đi ra ngoài, mà tất nhiên A Cửu cũng lập tức đi theo.
“Vợ Y Y, nàng muốn đi rời khỏi cũng nên hôn chồng một cái chứ?” Hạ Thiên ở phía sau hô một tiếng.
Y Tiểu Âm xem như không nghe thấy, bước chân lại không tự chủ tăng nhanh một chút.
Hai người rất nhanh đã ra khỏi bệnh viện, lên xe, sau đó chạy tới sân bay.
Lái xe đi được mấy cây số, A Cửu mới rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Tiểu thư, ngươi thật sự muốn ra nước ngoài sao?”
“Vốn là định qua một thời gian ngắn rồi đi, không ngờ tên khốn kia quấn lấy không ngừng, vẫn nên đi sớm.” Trong giọng Y Tiểu Âm có hơi bất đắc dĩ: “Ta thật sự sẽ đi qua đó bằng máy bay, ít nhất ở trên máy bay thì ta có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, hắn là loại người không ngồi yên, sẽ không đi máy bay với ta.”
Dừng một chút, Y Tiểu Âm lại nói: “Bây giờ, ngay cả thẻ căn cước hắn cũng không có, không ngồi máy bay được.”
“Thế nhưng, tiểu thư, cái tên khốn kia biết ngươi đi nước ngoài, nói không chừng sẽ trực tiếp ra nước ngoài tìm ngươi.” A Cửu có hơi bất an.
“Chắc sẽ không đâu.” Y Tiểu Âm lắc đầu: “Hắn không thích ra nước ngoài, hơn nữa, còn chưa nói đến việc hắn sẽ lạc đường, ngôn ngữ cũng không biết, chắc chắn hắn sẽ không thích ở nơi đó.”
“Điều này cũng đúng.” A Cửu suy nghĩ, giống như đúng là như vậy.
“A Cửu, ngươi không cần đi với ta, tuy nhiên, ngươi có thể trở về bệnh viện vào tối nay, đến lúc đó hắn hẳn đã đi rồi, sẽ không chạy tới quấn ngươi.” Y Tiểu Âm lại mở miệng nói.
“Vâng, tiểu thư, ta đưa ngươi ra sân bay trước.” A Cửu gật đầu.
Những ngày này, A Cửu lại không thể không chấp nhận một sự thật, đó chính là mặc kệ là nàng hay là tiểu thư nhà nàng, thật ra đều không có cách nào giữ chân Hạ Thiên.
Mà từng ấy năm tới nay, tiểu thư nhà nàng nhìn như không tiếp tục lọt vào thủ đoạn âm hiểm của tên khốn Hạ Thiên đó, chẳng qua là bởi vì nữ nhân bên Hạ Thiên quá nhiều, mà tiểu thư nhà nàng cũng không làm chuyện gì, điều duy nhất đã làm, chính là giống như bây giờ, trốn tránh.
Bây giờ, bất luận là nàng hay là tiểu thư nhà nàng, điều có thể làm, thật ra cũng đều chỉ là trốn tránh thôi.
Xe rất nhanh đã tới sân bay, Y Tiểu Âm xuống xe, mà A Cửu khi chuẩn bị xuống xe lại bị Y Tiểu Âm ngăn cản.
“A Cửu, ngươi không cần xuống, đi thẳng về là được.” Y Tiểu Âm mở miệng nói.
“Vâng, tiểu thư.” A Cửu cũng không kiên trì.
Y Tiểu Âm đóng cửa xe, đi vài bước, nhưng lại ngừng lại, một lần nữa quay lại bên cạnh xe.
“A Cửu, nếu hắn còn ở đó... Ta nói là lỡ như, lỡ như hắn còn chưa rời đi.” Y Tiểu Âm khe khẽ thở dài: “Đừng chống chọi lại hắn.”
“Tiểu thư, ta đã biết.” A Cửu gật đầu.
“Mặt khác, phải cẩn thận một chút, gần đây, kẻ thù của chúng ta rất nhiều.” Y Tiểu Âm lại dặn dò một câu, sau đó mới quay người rời đi.
Thẳng đến khi Y Tiểu Âm biến mất khỏi tầm mắt, A Cửu mới lái xe trở về.
Nửa giờ sau, A Cửu trở lại bệnh viện, nhìn thấy cửa phòng làm việc đã đóng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, mở cửa đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
“Cửu nha đầu, vì sao bây giờ ngươi mới trở về?” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở bên cạnh, thiếu chút nữa thì dọa A Cửu hét ầm lên.
Tuy nhiên, A Cửu cuối cùng vẫn nhịn được, nàng vừa quay đầu, liền phát hiện Hạ Thiên đang ngồi trên ghế sa lon, lập tức hơi tức giận: “Tại sao ngươi còn chưa đi?”
“Cửu nha đầu, tại sao ta phải đi chứ?” Hạ Thiên hơi ngạc nhiên nhìn A Cửu: “Ta tới tìm các ngươi để chơi mà.”
“Tiểu thư đã đi!” A Cửu tức giận nói.
“Không quan trọng, vợ Y Y đi thì ta vẫn có thể tìm ngươi mà chơi.” Hạ Thiên cười nói: “Mặc dù ngươi không nghe lời như vợ Y Y, hơn nữa ngươi cũng chỉ là một nha hoàn, nhưng ta không ngại, ta cảm thấy chơi với ngươi rất vui.”
A Cửu muốn tát một tai vào trên mặt Hạ Thiên, cái tên khốn này nói bậy bạ gì thế? Cái gì gọi là chơi với nàng rất vui?
Đây là xem nàng như đồ chơi sao?
“Ta không chơi với ngươi!” A Cửu cắn răng nói.
“Không quan trọng, ta không ngại.” Hạ Thiên rất chán: “Ta chơi với ngươi là được rồi.”
“Hạ Thiên ngươi là tên khốn kiếp, rốt cuộc ngươi có biết phải trái hay không?” A Cửu hơi sụp đổ, làm sao người này lại hoàn toàn không có cách nào để nói nửa điểm đạo lý chứ?
“Ta biết rõ phải trái nha.” Hạ Thiên một mặt vô tội: “Ta luôn nói đạo lý.”
“Nói đạo lý của ngươi ở chỗ nào?” A Cửu rất tức giận: “Ta rõ ràng không muốn chơi với ngươi, tại sao ngươi phải ở đây?”
“Bởi vì ngươi là nha hoàn đó, là nha hoàn thì không có nhân quyền.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Cho nên lời ngươi nói không tính, lời ta nói mới tính.”
“Ta không phải là nha hoàn của ngươi!” A Cửu cắn răng.
“Ngươi là nha hoàn của vợ Y Y, tương đương chính là nha hoàn của ta.” Hạ Thiên vẫn có bộ dáng nói đạo lý: “Bây giờ vợ Y Y không ở đây, ngươi sẽ thay thế cho vợ Y Y đi chơi với ta, đây là nghĩa vụ nha hoàn của ngươi. Ngươi xem, có phải lời ta nói rất có đạo lý hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận