Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3057: Ngươi nói rất đúng, vui vẻ là được rồi!

“Sư phụ, có phải ngươi đã giết chết Thiên Y Tiêu Nhất Thủ?”
Rất nhanh, Triệu Thanh Thanh đã gọi điện thoại đến, nhưng lại hỏi vấn đề khiến Hạ Thiên nghĩ không ra.
Hạ Thiên đáp: “Ta chưa từng gặp Tiêu Nhất Thủ Tiêu Nhị Thủ gì cả, ngược lại cháu trai của ông ta đã bị ta xử lý.”
“Cũng khó trách.” Triệu Thanh Thanh không khỏi giật mình: “Vừa rồi tập đoàn Thiên Y phát thông cáo, nói người sáng lập tập đoàn Tiêu Nhất Thủ để lại di ngôn, chẳng những công khai xin lỗi ngươi, còn quyết định tặng toàn bộ tài sản tập đoàn Thiên Y một cách không ràng buộc cho ngươi, chỉ bổ sung một điều kiện nho nhỏ. Đương nhiên, ngươi có đồng ý hay không cũng không trở ngại việc thực hiện di chúc.”
“Chẳng hứng.” Hạ Thiên nói: “Cao ốc tập đoàn của ông ta đã không còn, những thứ còn lại cũng chẳng có thứ gì có thể dùng được.”
“Không nhất định.” Tô Vô Song nghĩ đến một việc: “Chắc hẳn Thiên Y Môn vẫn còn một số bí mật hạch tâm, hẳn không nằm trong cao ốc kia, mà đã được Tiêu Nhất Thủ cất giữ.”
Hạ Thiên kỳ quái nhìn Tô Vô Song: “An Tâm, chẳng lẽ trong Thiên Y Môn có thứ mà ngươi muốn?”
“Cũng không phải.” Tô Vô Song lắc đầu. Nàng xoa đầu em trai, giải thích với Hạ Thiên: “Thiên Y Môn đã tồn tại nhiều năm như thế, lại luôn bắt người làm thí nghiệm, nhất định sẽ càng có nhiều người bị hại giống em trai ta. Ta cảm thấy nếu có thể tìm được bọn họ, chúng ta sẽ chữa khỏi cho chúng.”
“Được rồi, tất cả nghe ngươi.” Hạ Thiên đối với lời nói nữ nhân của mình đều rất nghe lời. Hắn nói với Triệu Thanh Thanh: “Được, việc này ta đồng ý. Lão già ngu ngốc đó có điều kiện gì?”
Triệu Thanh Thanh lập tức hồi đáp: “Tiêu Nhất Thủ hy vọng ngươi có thể thay đổi y thuật Thiên Y Môn, bỏ đi những thứ thương thiên hại lý, lưu lại những thứ có thể trị bệnh cứu người, sau đó tìm truyền nhân truyền lại.”
“Chỉ có thứ này thôi sao?” Hạ Thiên không cảm thấy đây là việc khó gì.
Triệu Thanh Thanh đáp: “Đúng, yêu cầu của ông ta là như thế.”
“Biết rồi.” Hạ Thiên hờ hững đáp lại, lười biếng nói: “Vậy ngươi hãy tiếp nhận tài sản của Thiên Y Môn trước, sau đó chỉnh sửa lại toàn bộ tư liệu y thuật liên quan đến Thiên Y Môn. Khi nào rảnh, ta sẽ xử lý.”
“Được.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười, thuận miệng hỏi một câu: “Sư phụ, ngươi không chấp nhận người mà Viên Thế Hoàng sắp xếp cho ngươi, chẳng lẽ ngươi tìm được tân hoan cho mình rồi à?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Không phải tân hoan gì cả, thật ra ngươi cũng quen người này.”
“Ta quen? Là ai vậy?” Triệu Thanh Thanh sửng sốt. Những nữ nhân của Hạ Thiên mà nàng biết đa số đều đã đến Tiên Vân đại lục, những người còn lại hình như cũng không ở đế đô.
“Chính là An Tâm.” Hạ Thiên nói: “Là thị nữ của vợ nữ hoàng trước kia.”
Triệu Thanh Thanh không khỏi sửng sốt: “Không phải nàng ấy đã đến Tiên Vân đại lục rồi sao?”
“Nàng ấy không có đi.” Hạ Thiên nhìn Tô Vô Song một chút rồi nói: “Nàng ấy nói nàng ấy chỉ muốn làm một người bình thường, ngay cả tên cũng đổi về Tô Vô Song trước kia.”
“Được sư phụ ngươi coi trọng, đời này không cách nào bình thường được rồi.” Triệu Thanh Thanh trêu chọc.
Tô Vô Song thật sự tán đồng cách nói này, nhưng tính cách của nàng có chút gặp sao yên vậy, xưa nay không có quá nhiều phàn nàn về chuyện đã xảy ra, mà là mau chóng thích ứng, sau đó tiếp nhận. Nếu thật sự không tiếp nhận được, nàng mới tìm cách thoát đi.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Nàng vốn không phải người bình thường, làm sao có thể sống cuộc sống bình thường.”
“Nếu không phải ngươi tìm đến, cuộc sống của ta chắc chắn bình thường rồi.” Tô Vô Song không khỏi phản bác một câu.
Hạ Thiên lắc đầu, chỉ vào Tô Vô Địch: “An Tâm, ngươi rời khỏi đảo thần tiên mới được bao lâu mà đã gặp được tên tiểu gia hỏa phiền phức này, lại còn bị cuốn vào Thiên Y Môn. Nếu không có ta, cuối cùng ngươi còn không phải sử dụng kỹ năng tu tiên giả sao? Cho nên, ngươi đừng để ý cái gì bình thường hay không bình thường, mình sống thật tốt là được rồi.”
“Ngươi nói rất đúng, vui vẻ là được rồi.” Tô Vô Song nhẹ gật đầu, một lần nữa thích ứng với tiết tấu của Hạ Thiên: “Phiền phức cuối cùng cũng không thể tránh né, vậy thì không cần thiết phải tận lực theo đuổi cái gọi là bình thường.”
Tô Vô Địch nghe ba người lớn nói chuyện, cảm thấy đau đầu, trong lòng cho rằng vẫn không nên lớn lên thì tốt hơn.
“Được rồi, không còn việc gì, ta cúp máy đây.” Triệu Thanh Thanh đích thật có việc cần làm. Nàng biết sư phụ cần tán gái, cũng không muốn quấy rầy quá nhiều, nhưng trước khi cúp điện thoại, nàng vẫn nhắc nhở Hạ Thiên một câu: “Sư phụ, đừng quên mười mấy ngày nữa, ngươi còn phải đến cổ địa một chuyến đấy.”
“Ta biết rồi.” Hạ Thiên cho rằng không cần thiết phải tuân thủ ước định nửa tháng. Nếu cảm thấy quá nhàm chán, hắn có thể đến đó để tìm vợ Y Y và A Cửu.
Nhưng, Y Tiểu Âm và A Cửu đang ở cổ địa lại hy vọng Hạ Thiên không đến đó sớm.
Cũng không phải hắn sợ ở đó có cạm bẫy gì, mà là hắn không biết năm đó Trương Minh Đà đã gây ra chuyện gì, dẫn đến đa số người hận ông thấu xương. Bọn họ cũng biết Trương Minh Đà có đồ đệ sắp đến cổ địa, cho nên người nào cũng vung tay vung chân, yên lặng chờ Hạ Thiên đến.
Y Tiểu Âm và A Cửu dĩ nhiên không lo lắng cho an nguy của Hạ Thiên, chẳng qua bọn họ cảm thấy với tính tình của Hạ Thiên, nếu đến đây, nhất định sẽ gây ra một đống lớn phiền phức. Đến lúc đó, giúp đỡ giải quyết hậu quả nhất định vẫn là hai người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận