Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3787: Như vậy là càng thú vị

“Không vội.” Nam nhân to mọng giống như đã tính trước, tùy ý khoát tay: ‘Ta còn muốn tiếp tục trò chuyện với vị Hạ thần y kia.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta không có hứng thú nói nhảm với con lợn béo đáng chết. Vợ Tiểu Tiểu Dương, chúng ta đi thôi.”
Dương San gật đầu, muốn rời đi cùng với Hạ Thiên.
“Đạt La Trà, bắt bọn họ lại cho ta.” Nam nhân to mọng cười lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh với tráng hán ngoài cửa.
Tráng hán làn da màu đồng cổ đứng ngoài cửa há miệng phát ra tiếng gầm giận dữ, đôi bàn tay to như cái quạt hương bồ chộp vào Hạ Thiên và Dương San, đáng tiếc là không bắt được.
“Biến đi.” Tâm trạng Dương San bây giờ đã khác với trước đó, nghiêm túc quát lớn một tiếng.
Tráng hán cảm giác màng nhĩ tê rần, lại càng thêm cuồng nộ, hai tay nắm chặt đập tới đầu Dương San.
Bành.
Một quyền đập xuống đất giống như chiếc búa nặng ngàn cân, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Cũng may, Dương San đã sớm nhảy ra chỗ khác.
Bằng không, chắc chắn sẽ bị nện thành bánh thịt ngay tại chỗ.
“Đạt La Trà, đừng thô bạo với nữ nhân như vậy, ôn nhu một chút đi.” Nam nhân to mọng nhìn rõ dung mạo của Dương San, không khỏi nổi lên tâm tư khác: “Tốt nhất lưu lại một mạng cho nàng ta, ta còn có chỗ để dùng.”
“Ngươi đang tính chuyện gì thế?” Lệ Lệ Á tức giận trừng mắt nhìn nam nhân to mọng, lạnh lùng nói: “Bạch Thiên Hùng, chuyện ngươi có vợ, ta đã không so đo. Nhưng nếu ngươi còn muốn thu nữ nhân khác, ngươi đừng trách ta cắt nghiệt rễ của ngươi.”
Nam nhân to mọng cười khẽ: “Tiểu Á, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Làm sao ta có thể là loại người đó chứ? Ta chỉ cảm thấy mặt nữ nhân này không tệ, nói không chừng còn có thể tẩm bổ cho ngươi.”
“Cái này còn tạm được.” Lệ Lệ Á yên tâm hơn một chút, sắc mặt thoáng dễ nhìn hơn.
“Ông xã, đỉnh đầu người này giống như đã bị đâm kim châm.” Dương San nhẹ giọng nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên biết Dương San nói vậy là có ý gì: “Khổ người lớn, ngược lại có thể thu làm tiểu đệ. Mang hắn ta đi đường hẳn sẽ thú vị lắm.”
“Hạ Thiên, ngươi quá cuồng rồi.” Nam nhân to mọng nghe Hạ Thiên nói, nhịn không được bật cười: “Ngươi sẽ không cho rằng mình có thể đánh thắng Đạt La Trà chứ? Hắn là quái dã nhân ta tìm được từ chỗ sâu trong núi tuyết, trải qua mười năm huấn luyện, bây giờ hắn ta chính là một cỗ máy giết người vô tình, người cản giết người, Phật cản giết Phật.”
“Như vậy là càng thú vị.” Hạ Thiên cười nói.
“Hừ.” Nam nhân to mọng thấy Hạ Thiên không hề có ý sợ hãi, liền tức giận ra lệnh: “Đạt La Trà, ngươi còn lề mề làm gì, mau đập hai người bọn họ thành bánh thịt cho ta.”
Tráng hán làn da màu đồng cổ bởi vì hai lần liên tiếp không đụng được vào người Hạ Thiên và Dương San, đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, bắt đầu nện loạn hai người.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần nàng ra tay.” Hạ Thiên xác thực đã hào hứng, phút chốc lóe lên, nhảy lên lưng tráng hán, quả nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu của hắn ta có chín kim châm: “Châm pháp này có điểm giống với Cực âm Định Hồn Châm. Đáng tiếc quá thô ráp, đoán chừng chỉ phát huy được hai thành uy lực.”
Lão giả tóc trắng nghe Hạ Thiên nói, không khỏi biến sắc: ‘Ngươi, tại sao ngươi lại biết châm pháp của ta?”
“Châm pháp rách nát này thì có gì mà không biết.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đại sư phụ của ta đã từng nói, người sử dụng loại châm pháp này trên cơ bản một người tính một người, toàn là đám cặn bã. Bọn họ gặp một nhóm người, sau đó bị giết hơn phân nửa. Đáng tiếc, vẫn còn hai người trốn thoát.”
“Ngươi nói cái gì?” Lão giả tóc trắng giận dữ hỏi.
Lão giả râu đen ngược lại bắt được chỗ mấu chốt, lạnh giọng hỏi: “Đại sư phụ của ngươi là ai?”
“Đại sư phụ của ta tên Trương Minh Đà, các ngươi hẳn đã nghe nói qua.” Hạ Thiên cười nói.
“Là tặc tử đó sao?” Lão giả râu đen tức giận nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng chửi bới: “Tốt, cực kỳ tốt, nếu ngươi đã là đồ đệ của hắn ta, hôm nay ta không mở ngực mổ bụng ngươi, khoét nát lục phủ ngũ tạng ngươi, chúng ta sẽ khó mà tiêu được mối hận trong lòng.”
“Đạt La Trà, bắt hắn lại cho ta, ta muốn đích thân xử lý hắn.” Lão giả râu đen quát lớn với tráng hán.
Nhưng tráng hán vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Lão giả tóc trắng biến sắc: “Chỉ là một dã nhân, lại còn dám làm trái mệnh lệnh của chúng ta, ngươi muốn chết đúng không?”
Ánh mắt tráng hán lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng cơ thể không động đậy được.
“Đừng gọi nữa, hắn ta sẽ không nghe lời các ngươi đâu.” Hạ Thiên nói. Không biết từ khi nào hắn đã rút chín cây kim châm trên đỉnh đầu tráng hán ra.
Lão giả tóc trắng nhìn thấy, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi có thể lấy ra được kim châm?”
“Kim châm rút ra, tên dã nhân chết chắc.” Lão giả râu đen lắc đầu nói.
Nam nhân to mọng không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc: “Dã nhân như thế trăm năm khó gặp, đúng là có chút đáng tiếc.”
“Ai nói hắn ta sẽ chết.” Hạ Thiên cười nói: “Hắn ta chẳng những không chết, hơn nữa còn nện chết từng người các ngươi.”
Lão giả râu đen cười lạnh: “Không có Định Hồn Châm của chúng ta, hắn ta chắc chắn sẽ phải chết.”
“Y thuật chi đạo, ngươi thì biết cái gì.” Lão giả tóc trắng cũng giễu cợt: “Ngay cả sư phụ Trương Minh Đà của ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”
Lệ Lệ Á không nhịn được liền nói: “Cái gì Hạ thần y cẩu thí, chút y thuật đó của ngươi ngay cả liếm đế giày cho nhị lão cũng không… Hả?”
Nàng ta còn chưa nói hết, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã ầm xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận