Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3953: Kiêu binh tất bại

“Thanh Thủy sư tỷ, ngươi thôi đi.”
Bá Hỏa Thần khinh thường nói: “Ngươi gọi ta đến không phải bởi vì ngươi không thu thập được tên tiểu tử này sao? Cần chi phải liều chết. Ngươi sắp mở kiếp lực giai đoạn tiếp theo thì hãy từ từ mà mở, ta trước thu óc của tiểu tử này.”
Nữ nhân váy dài nhịn không được quát to: “Không được, ta nhất định phải đích thân giết hắn, ngươi không thể đoạt của ta.”
Đáng tiếc, Bá Hỏa Thần hoàn toàn không để ý đến nàng ta nữa.
Hắn ta xiết chặt nắm đấm, mang theo diễm khí cuồn cuộn đánh tới Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng lấy ra mười hai phần thực lực bóp quyền nghênh tiếp.
“Lẽ nào lại như vậy, ngay cả ngươi cũng không nghe lời ta. Bổn tiên tử nhất định sẽ cho các ngươi biết tay.”
Nữ nhân váy dài hơi có chút gấp lên nhưng chiêu thức của nàng ta vẫn còn cần một thời gian nữa mới hoàn thành, thật sự không vội được.
“Cứ giao tên bốc hỏa ngu ngốc đó cho Hạ Thiên giải quyết đi. Đối thủ của ngươi chính là ta.”
Tô Bối Bối cũng không muốn quấy nhiễu Hạ Thiên chiến đấu, nhưng nàng cũng không muốn không có việc gì đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Vì thế, nàng bắt đầu khiêu chiến nữ nhân váy dài.
“Ngươi thì tính là gì, cút ngay cho bổn tiên tử.”
Nữ nhân váy dài không nghĩ đến một nữ nhân còn chưa đến Kim Đan Kỳ lại khiêu khích nàng ta.
Nàng ta quát một tiếng, mang theo uy nghiêm vô thượng.
Tô Bối Bối cau mày, cũng lười trả lời, vọt thẳng đến gần nữ nhân váy dài, nhấc chân quét ngang.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình. Đúng là muốn chết.”
Nữ nhân váy dài đưa tay nhấc lên một tầng sóng nước chặn chân Tô Bối Bối, đồng thời còn có một sóng nước khác nện vào tim của nàng.
“Tô Bối Bối, ta đến giúp ngươi một tay.”
Đúng vào lúc này, chỉ thấy một lưỡi đao màu trắng như mây từ trên trời giáng xuống, chém sóng nước kia thành hai nửa.
“Là ngươi?”
Nữ nhân váy dài đưa mắt nhìn, đột nhiên phát hiện người đến chính là nữ nhân đã giao thủ qua với nàng ta, lửa giận không khỏi càng thêm sâu hơn: “Ngươi còn dám xuất hiện, vậy ta sẽ để cho các ngươi chết chung.”
“Ngươi hãy nghĩ cách diệt trừ đám hắc thủy đó đi nhé.”
Tô Bối Bối không kịp nói một tiếng cảm ơn Ninh Nhụy Nhụy, chỉ nói: “Chỉ cần để ta áp sát, nói không chừng ta có thể giết chết nàng ta.”
“Được.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không hoài nghi lời nói của Tô Bối Bối.
Trước đó, Tô Bối Bối cũng đã từng nói với các nàng, nàng ấy từng theo Triệu Vũ Cơ đến Thiên Ngoại Thiên Tiểu Tiên Giới tiến hành huấn luyện một đối một, nói không chừng nàng ấy thật sự có thủ đoạn gì đó đặc biệt.
“Trước mặt bổn tiên tử dám lớn tiếng mưu đồ bí mật, các ngươi thật đúng là ngu xuẩn.”
Nữ nhân váy dài cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục nghiêm trọng. Thủy triều quanh thân lại càng thêm nhanh, chia ra vô số kiếm mảnh, giống như gió lao đến Tô Bối Bối và Ninh Nhụy Nhụy.
“Để ta xem ngươi có bao nhiêu nước.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng tức giận, vận Lưu Vân Thiết Nhận, cũng không thèm quan tâm đến đám kiếm mảnh, dùng tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào tim nữ nhân váy dài.
“Đúng là can đảm.”
Nữ nhân váy dài không khỏi cười lạnh, thân hình bỗng nhiên lóe lên, xuất hiện bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy.
Bành.
Một chưởng nặng nề vỗ trúng Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức bay rớt ra ngoài, Lưu Vân Thiết Nhận tuột khỏi tay.
“Bây giờ ta đưa ngươi đi chết.”
Nữ nhân váy dài thừa thắng truy kích, ngưng tụ thủy tiễn mấy trượng, hối hả đâm về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy chịu một chưởng, bên trong cơ thể kết một vệt nước mỏng nhạt, khiến cho hành động của nàng chịu sự hạn chế trong thời gian ngắn, không cách nào né tránh.
“Đúng là muốn chết.”
Nữ nhân váy dài cười nhạo. Một giây sau, thanh thủy tiễn to lớn đâm xuyên qua cơ thể của Ninh Nhụy Nhụy.
Lúc này, phía sau nàng ta vang lên tiếng cười lạnh: “Ha ha, mỹ nữ, có phải ngươi đã quên mất sự tồn tại của ta rồi không?”
Nữ nhân váy dài nghe được âm thanh này, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc nhưng cũng không hoảng loạn. Nàng ta cảm thấy Tô Bối Bối không thể tổn thương được nàng ta.
Phốc.
Lập tức, một lưỡi đao màu trắng trực tiếp xuyên qua cơ thể của nàng ta, xuyên thẳng ra đằng trước.
Là Tô Bối Bối khống chế Lưu Vân Thiết Nhận.
“Không thể nào?”
Gương mặt nữ nhân váy dài hiện lên sự khó có thể tin, con ngươi kịch chấn: “Ta là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, có đạo mạch cương thể, làm sao có thể bị binh khí rách nát của các ngươi xuyên thủng?”
“Thật ngại quá, Lưu Vân Thiết Nhận không phải vật của trái đất.”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Ta cũng không có nói nó là vật trên trái đất.”
Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Sau khi biết tu tiên liên minh có thể là địch của mình, chúng ta làm sao mà không có sự chuẩn bị chứ? Cách đây không lâu, Triệu Vũ Cơ đã dạy cho ta một vài thứ. Hôm nay, Trương Lăng Linh lại cho ta một khối ngọc giản, trước khi ta đến, ta tạm thời ôm chân Phật một lát.”
Tiếp theo, nàng cười một cái: “Vừa lúc, để ta xem xem làm sao phá được đạo mạch cương thể.”
“Rốt cuộc ngươi…”
Nữ nhân váy dài vốn đang không bối rối, kết quả bỗng nhiên cảm thấy kiếp lực trong cơ thể tan biến. Lúc này, nàng ta không thể không kinh hoảng.
“Tu vi của ngươi cao, đồng thời còn rất kiêu ngạo, cho rằng chúng ta là sâu kiến, khinh thường chúng ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương: “Nhưng ngươi đã quên mất một việc, kiêu binh tất bại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận