Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4175: Nguyên nhân căn bản nhất chính là ngươi quá ngu

“Bổn tọa đã nói rồi, không ai có thể chống đỡ được một kích này.” Gương mặt Chung Nghĩa Phong hiện lên sự vui mừng không hề che giấu: “Cái gì là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, cái gì là tu tiên giả, còn không phải chết trong tay bổn tọa sao? Địa tâm Thần tộc của ta mới là vô địch. Huyết Lão tộc của ta nhất định sẽ thống nhất địa tâm và mặt đất, cuối cùng trở thành bá chủ duy nhất trong sâu không vô tận… A?”
Lời còn chưa dứt, ma tượng bỗng dưng quay lại, đâm xuyên huyết xiên vào tim Chung Nghĩa Phong.
“Cái này… không thể nào? Huyết Liêu Ma Thần, ta là chủ nhân của ngươi mà.”
Mắt Chung Nghĩa Phong như muốn lồi ra, trong con ngươi tràn ngập sự kinh hãi, còn có vẻ không thể tin được: “Ngươi, vì sao ngươi…”
Ma tượng kia không hề giải thích nửa câu, chỉ huy động thanh xiên trong tay, ném Chung Nghĩa Phong giống như ném rác xuống đất, ngay cả máu của ông ta cũng không thèm hút.
Rất nhanh, ma tượng nửa người bỗng nhiên biến thành một vũng máu, chui vào lòng đất, tiêu tán không thấy.
“Tại sao lại như vậy?”
Chung Nghĩa Phong vẫn chưa chết, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Nghi thức triệu hoán của ta không hề sai.m huyết của ta lại cực kỳ thuần khiết, mảnh vỡ thần hạch vẫn còn đó. A, mảnh vỡ thần hạch của ta đâu?”
“Ngươi nói cái này sao?”
Một giọng nói lười biếng vang lên.
Chung Nghĩa Phong đưa mắt nhìn sang, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang bình yên vô sự đứng cách đó không xa, trong tay cầm một mảnh vỡ tản ra ánh sáng màu đỏ.
“Ngươi, tại sao ngươi lại không chết?” Chung Nghĩa Phong cả kinh đến toàn thân run lên: “Ngươi rõ ràng đã bị Huyết Lão Ma Thần xiên chết rồi mà. Ta đã sớm tế luyện khí tức của ngươi, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.”
Hạ Thiên cười nói: ‘Ngươi khẳng định tế luyện chính là khí tức của ta?”
“Đương nhiên là của ngươi rồi.” Chung Nghĩa Phong kêu ầm lên: “Ta đã cho người lấy khí tức của ngươi từ đảo Cuồng Hoan, sau đó trên máy bay, ta tự mình lấy đi một phần, không thể nào sai được.”
Hạ Thiên lắc đầu, lộ ra vẻ đồng tình: “Ngươi tính toán nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi không tính tới khí tức đó đã bị ta đổi rồi sao?”
“Đổi?” Chung Nghĩa Phong ngẩn cả người: “Đổi thành ai?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi không nhìn kỹ lại sao?” “Cái gì?” Chung Nghĩa Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện người bị hút khô huyết khí đột nhiên biến thành Hùng đại nhân: “Không thể nào? Khí tức của ngươi là ta đã sớm thu thập được, vẫn luôn giữ kỹ, vừa nãy mới lấy ra tế luyện ma thần mà.”
Hạ Thiên cười hỏi: “Cái này mà ngươi còn không nghĩ ra?”
“Ngươi, ngươi lén đổi vừa nãy?”
Chung Nghĩa Phong đột nhiên hiểu ra, trong lòng lại càng kinh ngạc: “Thế nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi, làm sao ngươi có thể đổi được? Bổn tọa cũng không thể nào không phát hiện ra.”
“Chuyện này chỉ có thể nói rõ ngươi quá yếu chứ sao.” Thái độ của Hạ Thiên giống như mọi chuyện không liên quan đến mình, vân đạm phong khinh nói: “Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất chính là ngươi quá ngu.” Chung Nghĩa Phong cắn răng nghiến lợi nói: “Cho dù ngươi thắng thì như thế nào, ngươi không giết chết ta được đâu. Ngươi hủy đi cơ thể của ta, chỉ cần mệnh hồn của ta tịnh dưỡng mười hai năm ở địa tâm, ta cũng có thể có được cuộc sống mới. Đến lúc đó, ngươi, còn có nữ nhân của ngươi, tất cả đều phải chết.”
“Cho nên, ta nói ngươi đúng là ngu đến không có thuốc chữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội đó sao?”
Chung Nghĩa Phong hừ một tiếng: “Ngươi không cho thì như thế nào? Cho dù ngươi có muôn vàn bản lãnh, vạn loại thần thông, ngươi cũng không có khả năng chạy đến địa tâm lấy mệnh hồn trong thần hạch của ta ra.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Hạ Thiên mỉm cười, lắc lư mảnh vỡ hiện ra ánh sáng màu đỏ trước mặt Chung Nghĩa Phong: “Mảnh vỡ ý chí trái đất này hẳn đã được Huyết Lão tộc các ngươi tế luyện rồi đúng không?”
“Không sai, mảnh vỡ thần hạch này đã truyền thừa vô số thế hệ Huyết Lão tộc chúng ta, ngưng kết ý chí tiên hiền lịch đại toàn tộc, ngươi không khống chế được đâu.” Chung Nghĩa Phong nói: “Ngươi cũng đừng vọng tưởng bổn tọa sẽ đưa bí quyết cho ngươi. Nếu ngươi muốn dùng thủ đoạn nào đó để bức ta nói ra, cũng chỉ phí công mà thôi. Não của địa tâm Thần tộc đều có thần niệm khóa lại, ngoại lực cưỡng ép dò xét sẽ tự động xóa đi.”
“Ta hoàn toàn không có hứng thú đối với bí quyết gì của ngươi.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta chỉ cần biết trên thứ này có ý chí tộc các ngươi là được.”
Nói xong, Hạ Thiên đâm thẳng mảnh vỡ vào mi tâm Chung Nghĩa Phong. “Ngươi, ngươi đây là…” Chung Nghĩa Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó cuồng hỉ: “Ngươi quả nhiên đang sợ hãi. Đúng vậy, đối đầu với địa tâm Thần tộc chúng ta, ngươi không thể nào có được chỗ tốt. Cho dù Huyết Lão tộc chúng ta đã xuống dốc ở địa tâm Thần tộc, nhưng không phải loại phàm phu tục tử như ngươi có khả năng đối kháng… A, dừng tay.”
Hạ Thiên hoàn toàn không để ý đến Chung Nghĩa Phong lảm nhảm. Sau khi cắm mảnh vỡ vào trong mi tâm của ông ta, hắn lấy ngân châm đâm thẳng vào mảnh vỡ, đâm xuyên qua mảnh vỡ luôn.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Chung Nghĩa Phong hoảng hốt. Bởi vì ông ta rõ ràng cảm nhận được mệnh hồn của ông ta đang tách ra khỏi địa tâm thần hạch.
“Liên quan đến chuyện mệnh hồn của ngươi, thật ra đứa em trai trước đó của ngươi đã nói rồi.” Tô Bối Bối bước đến. Nàng vừa thuận tay giải quyết thiếu phụ váy dài kia.
Về phần bốn hộ pháp bên ngoài cũng đã bị sát thủ A Sai dùng phương thức đánh lén để xử lý.
“Nếu đã ngưng tụ ý chí tộc nhân các ngươi, vậy thì triệu hoán toàn bộ mệnh hồn của tất cả tộc nhân các ngươi đến không được sao?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Dù sao tộc nhân của ngươi cũng đã chết, bây giờ để mệnh hồn của bọn họ tiến vào cơ thể của ngươi. Người trong cùng tộc tập trung lại, sau đó cùng nhau giải thoát.”
“Hạ Thiên, ngươi khinh người quá đáng.” Chung Nghĩa Phong giận vô cùng, cơ thể biến thành một chùm huyết quang: “Cho dù ta chết, ta cũng phải đồng quy vu tận với ngươi.”
Lời nói rơi xuống, huyết quang bạo khởi, trực chỉ vân tiêu, nhuộm đỏ một nửa bầu trời, rất nhanh tiêu tán hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận