Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1850. Chân tướng

“Làm sao? Tô Tiểu Xán, ngươi đang muốn chơi xấu sao?” Mã Uy cười lạnh: “Muốn chơi xấu cũng không sao, nhưng ngươi nghĩ Hứa Như có còn tin ngươi không?”
“Hạ Thiên, ta đã chú ý đến tình hình của Na Na từ lâu rồi, thân thể của nàng ấy có vẻ không khoẻ, nếu nàng ấy thật sự không bị bệnh, thế có phải là còn có vấn đề gì khác không?” Tô Tiểu Xán không để ý tới Mã Uy nữa, mà quay đầu nhìn Hạ Thiên.
Mà nghe Tô Tiển Xán hỏi như vậy, Hứa Như đã ngừng hỏi, hiển nhiên đây cũng là câu hỏi của nàng.
“Ôi, tuy nàng ấy không bị bệnh, nhưng lại nghĩ mình bị bệnh, nên trông nàng ấy như bị bệnh mà thôi.” Hạ Thiên uể oải nói: “Cũng giống như vợ Y Y nhà ta, nàng ấy rõ ràng là vợ ta, nhưng nàng ấy cứ nghĩ nàng ấy không phải vợ ta, nàng ấy không ngoan chút nào.”
“Ngươi đang nói mò cái gì vậy?” Y Tiểu Âm không thể nhịn được nữa: “Rốt cuộc tại sao nàng ấy lại như vậy?”
“Vợ Y Y, bây giờ nàng có vẻ không được thông minh lắm, xem ra nàng vẫn ăn quá ít.” Hạ Thiên lắc đầu: “Thực ra rất đơn giản, nàng ấy chỉ đang bị người ta thôi miên thôi.”
“Thôi miên?”
“Thực sự có thể bị thôi miên sao?”
“Như này có quá nói mò rồi không?”
“Xem ra hầu hết những người này thực sự là kẻ lừa đảo rồi…”
“Ta cũng nghĩ vậy…”

Mà lần này, Mã Uy lại cười lạnh: “Truyện cười, lại còn bị thôi miên à? Theo những gì ta biết thì thôi miên ngắn hạn có thể miễn cưỡng làm được, nhưng thôi miên dài hạn thì căn bản là không thể!”
“Đồ ngốc nhà ngươi cũng khá có kinh nghiệm trong lĩnh vực thôi miên đấy.” Hạ Thiên uể oải nói: “Chà, chắc là ngươi đã thôi miên nàng ấy, nàng ấy bị thôi miên khoảng ba năm, đồ ngốc nhà ngươi xuất hiện từ ba năm trước phải không?”
“Ngươi đừng nói nhảm!” Mã Uy vô cùng tức giận: “Ta thấy ngươi và Tô Tiểu Xán đang muốn cùng nhau lừa gạt Hứa Như, bây giờ bị ta nhìn thấu rồi, bắt đầu quay ra cắn người đúng không?”
“Này, anh rể, soái ca ca kia hoá ra là nhà thôi miên sao?” Hiện tại, Hàm Hàm ngạc nhiên hỏi: “Nhưng nếu hắn thực sự là nhà thôi miên, sao hắn không trực tiếp thôi miên Hứa Như tỷ đi? Hắn thôi miên Na Na không phải là vô ích sao?”
“Này Hạ Thiên, lời Hàm Hàm nói có vẻ hợp lý đấy.” Tô Tiểu Xán do dự một chút rồi nói.
Rõ ràng Tô Tiểu Xán hy vọng những gì Hạ Thiên nói là sự thật, nhưng vấn đề là nếu Mã Uy thực sự thôi miên Na Na thì mục tiêu là Hứa Như mới đúng, vậy thì, như Hàm Hàm đã nói, sao không trực tiếp thôi miên Hứa Như đi chứ?
“Hai người thật sự rất đần, chỉ là trình độ thôi miên của tên ngốc kia rất kém, thôi miên trẻ con đương nhiên dễ thành công hơn, nhưng thôi miên người lớn lại khó hơn.” Hạ Thiên uể oải nói.
Ngừng một lúc, Hạ Thiên lại nói: “Bỏ đi, ta lười chậm rãi giải thích cho các ngươi, dù sao các ngươi cũng không hiểu, để ta trực tiếp thôi miên tên ngu ngốc đó.”
Lấy ra một cây ngân châm, Hạ Thiên đâm Mã Uy thật nhanh rồi rút lại cây ngân châm.
“Này, đồ kém thông minh, tự mình nói đi, ngươi đã thôi miên tiểu nha đầu Na Na từ khi nào?” Hạ Thiên nhìn Mã Uy uể oải nói.
“Ba năm trước, ba năm trước ta đã thôi miên Na Na.” Mã Uy đáp.
“Tại sao ngươi lại thôi miên nàng ấy?” Hạ Thiên lại hỏi.
“Ta vốn dĩ muốn thôi miên Hứa Như, ta chỉ định thử với Na Na trước, không ngờ lại thành công.” Mã Uy trả lời: “Thực ra ta đã nghĩ đến việc bỏ thuật thôi miên của nàng ấy, nhưng sau đó ta thử nhiều lần đều không thành công, ta biết khả năng thôi miên của mình vẫn còn vấn đề nên ta không thử lại nữa.”
“Ngươi thôi miên Hứa Như làm gì? Nàng ấy lại không ưa nhìn.” Hạ Thiên lại hỏi.
Tô Tiểu Xán ở bên cạnh có chút không nói nên lời, nhưng bây giờ cho dù là Hứa Như thì hiển nhiên cũng sẽ không so đo vấn đề kia với Hạ Thiên, đối với nàng mà nói, đó là chuyện tầm thường.
“Lúc đầu, ta muốn mua một bức tranh từ nàng ấy, bức tranh đó rất có giá trị, nhưng sau đó ta thực sự thích nàng ấy.” Mã Uy rất trung thực.
“Oh, vậy thì bác sĩ Smith mà ngươi mời đến có phải là bác sĩ thật không?” Hạ Thiên lại thuận miệng hỏi.
“Phải, bác sĩ Smith và ta là bạn.” Mã Uy lại đáp.
“Thuật thôi miên của ngươi là ai dạy ngươi?” Bây giờ, Hạ Thiên cũng khá chán, lại hỏi câu khác.
“Ta tự học.” Mã Uy trả lời: “Trên mạng có bài hướng dẫn, ta học một chút rồi làm thử và thành công.”
“Ngốc thật, cứ tìm cái gì là học cái đó, chả trách ngươi học tệ như vậy.” Hạ Thiên uể oải nói, sau đó nhìn Tô Tiểu Xán: “Được rồi, ngươi giải quyết tên ngu ngốc kia đi, ta lười quản lắm.”
“Này, khoan đã, Hạ Thiên, vậy ngươi có thể giúp Na Na thoát khỏi trạng thái thôi miên được không?” Tô Tiểu Xán vội vàng hỏi.
“Ồ, đơn giản thôi mà.” Hạ Thiên rút ngân châm ra đâm Na Na hai nhát rồi nói: “Nàng ấy sẽ sớm buồn ngủ, cứ để nàng ấy ngủ một giấc, thức dậy rồi thì cơ bản sẽ tốt hơn.”
Hạ Thiên vừa nói xong, Na Na đã ngáp dài, sau đó ngã vào người Hứa Như.
“Chuyện kia, vậy, ta…” Hứa Như thuận tay ôm Na Na, trong lòng vẫn còn chút lúng túng, trước đó rõ ràng đã nghi ngờ Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng không thể không tin.
“Hứa Như, đưa Na Na về phòng trước đi, ở đây ta sẽ lo.” Hiện tại, Tô Tiểu Xán nói.
“Được, được, Tiểu Xán, làm phiền ngươi rồi.” Hứa Như gật đầu, mà bây giờ nàng ngay cả xưng hô cũng đổi.
“Ngươi đi theo ta.” Lúc này, Y Tiểu Âm thì thầm với Hạ Thiên, đồng thời bước sang phía bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận