Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2851: Ngươi có phải Quỷ vương giả hay không?

“Đây chính là nơi ở của ngươi sao? Nhìn chẳng ra sao cả.” Liễu Mộng rất không hài lòng về đại đường bên trong động của Quỷ vương: “Ngay cả một món trang trí sáng lấp lánh cũng không có, đen như than đá, chẳng vui gì cả.”
Độc Giác Quỷ Vương thấy Liễu Mộng tức giận như vậy, không khỏi giật mình, vội vàng giải thích: “Chúng ta là quỷ tộc, không thể sử dụng đồ phát sáng được, cho nên…”
“Buồn cười!” Liễu Mộng không nghe, trực tiếp vạch trần Độc Giác Quỷ Vương: “Tại sao bốn tên tiểu quỷ này vẫn luôn ở bên ngoài mà không bị hồn phi phách tán? Vừa rồi ngươi ra ngoài dùng lôi đánh chúng ta, tại sao cũng không bị hồn phi phách tán? Ngươi tưởng chúng ta ngốc hay ngươi cảm thấy mình tìm cớ rất thông minh?”
Độc Giác Quỷ Vương bị dọa đến cơ thể co rụt lại, khóc nức nở: “Tất cả đều có nguyên nhân. Mộng Mộng đại tiên nữ, ngươi nghe ta giảo hoạt… à, không, là giải thích.”
“Ta không nghe.” Liễu Mộng khẽ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Độc Giác Quỷ Vương: “Còn nữa, ngươi không phải Quỷ vương sao, tại sao lại yếu đến như vậy? Ta mới đánh ngươi có mấy phút, ngươi đã quỳ xuống xin tha thứ, có phải ngươi là đồ giả mạo hay không?”
Độc Giác Quỷ Vương kiên trì nói: “Ta thật sự là Quỷ vương nơi này, không phải giả đâu.”
“Có phải hay không? Hay là đổi ở đâu rồi?” Liễu Mộng thuận miệng hỏi một câu.
“Đổi ở giếng Thú Ma.” Độc Giác Quỷ Vương vô thức trả lời, kết quả lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, khóc ròng: “Ta là Quỷ vương thật mà. Thật đấy, đổi cái gì mà đổi.”
Ánh mắt Liễu Mộng sáng lên: “Giếng Thú Ma? Đó là nơi nào?”
“Cô cô, đừng hỏi nữa. Ông ta rõ ràng cố ý nói ra cái tên này để dẫn dụ ngươi đấy.” Liễu Vân Mạn trong nháy mắt phát hiện được ý đồ của Độc Giác Quỷ Vương, vội vàng nhắc nhở.
Liễu Mộng nhìn Liễu Vân Mạn, trịnh trọng nói: “Vân Mạn, ở bên ngoài, ngươi đừng gọi ta là cô cô, hãy gọi ta là tỷ tỷ. Gọi ta như thế, không phải nghe ta rất già sao?”
“Tùy ngươi.” Liễu Vân Mạn thở dài thật sâu, nhưng vẫn không quên nhấn mạnh: “Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ nhiệm vụ của chúng ta, đừng mải ham chơi như thế.”
“Nhiệm vụ?” Liễu Mộng sững sờ, mơ hồ hỏi ngược lại: “Không phải chúng ta đến đây chơi sao? Còn có nhiệm vụ gì nữa?”
Liễu Vân Mạn hoàn toàn bó tay, một lát sau mới nói: “Nếu ngươi vẫn cứ như vậy, ta sẽ phát lệnh phù về cho Nguyệt tỷ tỷ, để họ đến mang ngươi về.”
“Đừng, Vân Mạn, Mạn Mạn, ta khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, không muốn trở về sớm như vậy.” Liễu Mộng bị nắm tử huyệt, đành phải cầu xin Liễu Vân Mạn: “Ta ở Thần Tiên đảo sắp bị nghẹn mất. Không phải ta nói Thần Tiên đảo không tốt, nhưng phu quân không có, người có thể chơi được với ta thật sự quá ít, chơi cũng không vui. Nếu cứ như vậy mà trở về, ta sẽ bị nghẹn đến điên mất. Ngươi không đến nỗi mất nghĩa khí, ngay cả cô cô của mình cũng hại luôn chứ?”
Liễu Vân Mạn cảm thấy hoang đường vô cùng, lúc này Liễu Mộng mới nhớ đến nàng là cô cô sao?
“Ngươi muốn chơi, cái này ta hiểu, cũng không can thiệp thái quá. Nhưng Nguyệt tỷ tỷ đã giao xuống nhiệm vụ, tuyệt đối không thể không quan tâm.” Liễu Vân Mạn cũng biết tính tình trẻ con của vị cô cô này, chỉ có thể từ từ dạy dỗ. Nếu trực tiếp cấm đoán không cho phép, đoán chừng sẽ kích thích Liễu Mộng, khiến nàng rơi vào trạng thái phản nghịch, khi đó lại càng không tiện quản thúc.”
“Ta không nói là mặc kệ, chúng ta không phải cũng chỉ vừa mới đến Vạn Quỷ quật thôi sao?” Liễu Mộng thấy Liễu Vân Mạn cũng không hạn chế nàng chơi đùa, cười một tiếng: “Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu làm nhiệm vụ.”
Trán Độc Giác Quỷ Vương đầy dấu chấm hỏi, hoàn toàn nghe không hiểu hai nữ nhân này đang nói cái gì, đành phải liếc nhìn bốn tiểu quỷ canh cổng, thấp giọng quát: “Hai nữ nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì?”
Tiểu quỷ số một ngẩn người, chỉ mình: “Đại vương đang nói chuyện với ta phải không?”
Tiểu quỷ số hai đạp tiểu quỷ số một một cái, mắng to: “Không phải ngươi thì là ai? Mau trả lời đại vương đi.”
Tiểu quỷ số ba có chút sợ sệt: “Không nhất định đại vương hỏi lão đại, cũng có thể hỏi nhị ca ngươi đấy.”
Tiểu quỷ số bốn không kiên nhẫn được nữa: “Mặc kệ đại vương hỏi số mấy, chúng ta chẳng biết cái gì cả.”
“Được rồi, đám phế vật các ngươi, để các ngươi đi gác cửa chẳng khác gì tai nạn.” Độc Giác Quỷ Vương bất đắc dĩ, đau lòng nhức óc không thôi, hối tiếc không thôi.
“Đám người các ngươi đang to to nhỏ nhỏ gì thế?” Liễu Mộng quát hỏi: “Có phải các ngươi muốn nhân cơ hội này chạy trốn, hoặc thương lượng âm mưu quỷ kế hại chúng ta hay không?”
“Không có, tuyệt đối không có.” Vết sưng trên mặt Độc Giác Quỷ Vương vẫn còn chưa biến mất, nào có gan kia chứ, cuống quít giải thích: “Ta chỉ hỏi thăm mấy đứa bên dưới lai lịch của hai vị tiên tử mà thôi.”
Liễu Mộng hỏi tiếp: “Ngươi muốn biết lai lịch của chúng ta?”
“A, không muốn, tuyệt không muốn.” Độc Giác Quỷ Vương sợ hãi, vội lắc đầu.
“Muốn thì chính là muốn, còn dám giả ngu trước mặt ta.” Liễu Mộng nắm chặt nắm đấm: “Xem ra ngươi vẫn không thành thật, cần phải dạy lại.”
Độc Giác Quỷ Vương khóc to: “Mộng Mộng đại tiên nữ điện hạ, ta không có giả ngu, ta vẫn luôn thành thật. Ngươi tuyệt đối đừng đánh ta nữa, nếu đánh nữa, ta chết thật đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận