Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4296: Nói càng nhiều, trong lòng lại càng sợ

“Đúng là cuồng vọng cực kỳ.”
Ma Ha Tử có chút hứng thú nhìn Hạ Thiên, sau đó khoanh tay cười lạnh: “Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng mình đánh bổn công tử một chưởng thì ghê gớm đến cỡ nào?”
“Đánh ngươi không cần phải ghê gớm.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Loại ngớ ngẩn giống như ngươi, ta không đánh qua một vạn thì ít nhất cũng tám ngàn.” “Ha ha ha, đúng là thú vị.” Ma Ha Tử bị lời nói của Hạ Thiên làm cho tức cười: “Ngươi đã làm được chuyện gì ở nơi đất hoang vắng vẻ ngoại vực của ngươi thì đừng mang đến liên minh tu tiên để nói khoác. Ngươi có tin chỉ cần bổn công tử thổi nhẹ một hơi, thần hồn của ngươi sẽ trực tiếp bị câu diệt không?”
“Không tin.” Hạ Thiên trả lời rất đơn giản, thuận tiện tặng luôn một câu: “Ngươi chỉ thổi chết chính ngươi mà thôi.” Ma Ha Tử cảm nhận được một sự tùy ý trong lời nói của Hạ Thiên, giống như hắn thật sự có thể làm được, không khỏi giận dữ: “Chu Cửu Thần, trước kia bổn công tử định nể mặt ngươi. Đáng tiếc người bạn này của ngươi không biết sống chết, như vậy thì không thể trách ta được.”
“Muốn đánh thì đánh, đừng có nói nhảm nữa.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nói càng nhiều, trong lòng lại càng sợ.”
“Nói hay lắm, vậy ngươi đi chịu chết đi.”
Ma Ha Tử gật đầu tán đồng, giơ tay cách không vỗ một chưởng về phía Hạ Thiên.
Chiêu thức bình thường, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.
Điểm thú vị duy nhất chính là có một luồng ánh sáng ẩn nấp bên trong một chưởng đó.
Nhưng điểm thú vị này hiển nhiên không khơi dậy được hào hứng của Hạ Thiên. Hắn đứng ngay tại chỗ, không tránh cũng không né.
“Hạ Thiên, mau tránh ra.”
Chu Cửu Thần giật mình, lập tức hô lớn với Hạ Thiên: “Vô Ảnh Tru Tà Kiếm, cẩn thận kẻo trúng chiêu.”
“Muộn rồi.”
Khóe miệng Ma Ha Tử khẽ nhếch, lộ ra ánh mắt đắc ý.
Bởi vì kiếm của hắn đã đạt được mục đích, gần như không chút sai lầm chỉ vào cổ họng của Hạ Thiên.
“Tiểu tử, ngươi đã hiểu được sự chênh lệch giữa ta và ngươi chưa?”
Ánh mắt Ma Ha Tử tràn đầy sự ngạo nghễ, cầm theo Vô Ảnh Tru Tà Kiếm, cười ha hả: “Chỉ là tiện tu ngoại vực, may mắn đến được liên minh thì đã cho rằng mình là vô địch thiên hạ, quả thật tức cười.”
“Ngươi ngớ ngẩn à?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khó chịu nói: “Nếu ngươi chỉ có chút thực lực đó, vậy ngươi ngay cả tư cách ra tay cũng không có.”
“Khẩu khí thật lớn.”
Ma Ha Tử bị sự tự tin khó hiểu của Hạ Thiên làm cho tức cười: “Bổn công tử chỉ cần gẩy nhẹ mũi kiếm, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn.”
“Vậy thì ngươi nhanh chút.” Hạ Thiên cười nói: “Ngươi ra tay trước, ta cũng có thể đánh chết ngươi trước.”
Chu Cửu Thần vội vàng khuyên nhủ: “Có thể đừng đánh nhau thì đừng đánh nhau, có chuyện gì thì từ từ nói. Dù sao nơi này cũng là Dẫn Kiếp thần cung. Nếu trộn lẫn với độ kiếp đại điển, tất cả mọi người đều khó thoát tội.”
“Nơi này không có chuyện của ngươi, cút đi.” Ma Ha Tử đưa tay chém ra một luồng kiếm khí mênh mông chém thẳng vào mặt Chu Cửu Thần.
Chu Cửu Thần giật mình. Chỉ là kiếm khí chém tới quá nhanh, hắn thậm chí không kịp né tránh, chỉ có thể nghĩ cách đón đỡ chiêu này.
Bốp.
Chỉ thấy luồng kiếm khí nhanh chóng đổ sụp.
Chu Cửu Thần kinh ngạc không thôi.
“Ai?” Ma Ha Tử biến sắc, quát lạnh: “Là ai đã xen vào việc của người khác, dám đánh nát kiếm khí của ta?”
Người chung quanh không khỏi nhìn nhau, cũng không ai thừa nhận.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không cần nhìn chung quanh, là ta làm đấy.”
“Ngươi?” Ánh mắt Ma Ha Tử tràn ngập sự khinh thường: “Vô Ảnh Kiếm Khí của ta được rót kiếp lực Tru Tà, làm sao tiện tu vực ngoại như ngươi có thể phá được? Chỉ sợ các ngươi ngay cả kiếp lực là cái gì cũng không biết, thậm chí đời này cũng không có khả năng luyện ra được, tên nhà quê ngoại vực kia.”
“Ngớ ngẩn.”
Hạ Thiên cũng lười nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, giữa ngón tay lộ ra một cây ngân châm: “Nếu ngươi không có thứ gì khiến ta cảm thấy hứng thú, vậy thì ngươi đi chết đi.”
“Ngân châm?” Ma Ha Tử nhìn thấy, không khỏi lên tiếng giễu cợt: “Làm gì? Muốn thêu hoa sao? Xem ra ngươi mới là tên gà mái.”
Người chung quanh cũng cười to.
Chỉ một giây sau, bọn họ đã không cười nổi.
Ngân châm kia giống như tinh không vô tận, nhẹ nhàng ép xuống, thả ra một luồng khí thế vô cùng vô tận.
Ma Ha Tử vốn còn muốn tiếp tục cười. Kết quả lồng ngực đột nhiên cứng lại, đau đến xốc hông.
Tiếp theo, toàn bộ cơ thể chẳng khác nào bị rót chì, càng lúc càng nặng, càng ngày càng nặng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hơn phân nửa sẽ bị ép thành thịt nát.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì xảy ra. Một người chỉ là tu tiên giả vực ngoại, làm sao có được uy áp khổng lồ như vậy?
Lần trước, hắn cảm nhận được uy áp không cách nào chống cự là khi đứng từ xa nhìn thấy một vị Chí tôn nổi trận lôi đình.
Chẳng lẽ tên tiểu tử trước mắt có cùng thực lực với Chí tôn?
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể nào.
Tiện tu ngoại vực, cho dù tu hành thêm một trăm vạn năm nữa cũng không thể xuất hiện một Chí tôn.
Không chỉ đám người Ma Ha Tử không tin, ngay cả đám trưởng lão đằng sau tấm bình phong cũng không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ cũng không thể không vận linh lực để chống đỡ. Tình huống này cũng chỉ khi bọn họ gặp Đại chí tôn mới có thể xuất hiện mà thôi.
“Kẻ này rốt cuộc là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận