Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1613. Tô tổng

Nữ nhân xinh đẹp này chính là Hàm Hàm đã trưởng thành, trước kia nàng mới mười tuổi, bây giờ đã hai mươi hai, càng lớn càng xinh đẹp, có điều dáng người rõ ràng không được nuôi dưỡng tốt.
Mà giờ khắc này, Hàm Hàm đang nhìn chằm chằm Hạ Thiên với cặp mắt xinh đẹp, trên mặt hiện lên sự tò mò, nàng hiển nhiên rất kinh ngạc khi thấy Hạ Thiên ở đây.
Không đợi Hạ Thiên trả lời, nàng lại kêu lên: "A, Bại hoại thần y ca ca......"
"Nè, không cho phép gọi ta là bại hoại." Hạ Thiên trừng mắt với Hàm Hàm, trước kia hắn cũng từng uy hiếp tiểu nha đầu đó vì không hài lòng cách xưng hô như thế, hiện tại, tiểu nha đầu kia đã lớn rồi mà vẫn còn không biết tiếp thu dạy bảo.
"Được, Thần y ca ca, chị hai và cô cô đều không thấy đâu, Diệp Mộng Oánh tỷ cũng không thấy đâu. Ta nghe mẹ nói là các nàng đều mất tích, nhưng ngươi lại không có mất tích, hơn nữa còn đứng ở đây, Bối Bối tỷ lại trở thành tổng giám đốc mới nơi này, đừng nói với ta là ngươi và Bối Bối tỷ thông đồng với nhau...... A, hỏng bét!" Hàm Hàm lộ ra vẻ mặt đau khổ, "Cái kia, Thần y ca ca, à không, anh rể, có phải ta đã phát hiện bí mật lớn gì không, ngươi sẽ giết ta diệt khẩu sao?"
"Tại sao ngươi vẫn y như lúc nhỏ vậy hả? Muốn ăn đòn tới vậy sao?" Hạ Thiên trừng mắt với Hàm Hàm, "Nếu không phải dáng người của ngươi không tốt thì ta đã tét mông của ngươi rồi!"
Nhìn Hàm Hàm, Hạ Thiên có chút buồn bực: "Ta nhớ là nhà ngươi sản xuất kem kích thích vòng một mà? Tại sao ngươi lại không dùng?"
"Ta không thèm dùng cái đó đâu." Hàm Hàm bĩu môi, "Hàng thiên nhiên mới là tốt nhất, có câu ngực không phẳng thì làm sao bình thiên hạ, Liễu Hàm ta là dựa vào trí thông minh để kiếm cơm!"
"Coi bộ trí thông minh của ngươi không được cao lắm." Hạ Thiên khinh thường nhìn Hàm Hàm, lúc này hắn cũng không có hứng thú với đối phương, "Ta không nói nhảm với ngươi nữa, ta đi tìm Bối nha đầu lấy tiền đây."
"Tiền?" Hàm Hàm vừa nghe đến chữ đó thì hai mắt lập tức tỏa sáng, "Anh rể, tại sao ngươi muốn đi tìm Bối Bối tỷ lấy tiền vậy? Ngươi không có tiền dùng sao?"
"Trên người của ta không có tiền mặt, quá bất tiện." Hạ Thiên thuận miệng đáp.
"Anh rể, ta có tiền mặt nha, ngươi muốn bao nhiêu? Ta lập tức cho ngươi!" Hàm Hàm lộ ra dáng vẻ rất nóng lòng, "Ngươi đừng đi tìm Bối Bối tỷ, nàng ấy sắp họp rồi, rất bận rộn!"
Không đợi Hạ Thiên nói xong, Hàm Hàm lập tức lên tiếng: "Một vạn có đủ không? Anh rể à, ta có thể cho ngươi mượn tiền, nhưng hình như một vạn không xứng với thân phận của ngươi thì phải, ta cho mượn mười vạn nha? Á, mười vạn hình như vẫn còn thiếu, nếu không thì bây giờ chúng ta đi ngân hàng, ta đi lấy một trăm vạn cho ngươi?"
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hàm Hàm, nha đầu này đang muốn cho hắn vay để lấy lãi đây mà.
Trước kia, Mộng tỷ tìm nha đầu này mượn một trăm tệ, sau đó lại phải trả một vạn, bây giờ nha đầu này lại muốn cho hắn mượn một trăm vạn, chẳng lẽ là muốn hắn trả lại một trăm triệu?
"Bây giờ trên người của ngươi có bao nhiêu tiền mặt?" Hạ Thiên hỏi.
"Trên người của ta......" Hàm Hàm tìm được một chiếc túi tiền trên người, tiếp đó có chút ngượng ngùng, "Chuyện kia, anh rể à, hiện tại tất cả mọi người đều không dùng tiền mặt, ngay cả thẻ cũng không còn ai dùng, bây giờ chúng ta đều trực tiếp trả tiền mua đồ bằng di động, cho nên bây giờ, trên người của ta cũng chỉ có mấy trăm tệ tiền mặt thôi."
"Điện thoại trả tiền như thế nào?" Hạ Thiên nhớ tới sáng nay tại tiệm ăn, bà chủ kia cũng bảo hắn trả tiền bằng di động.
"Anh rể, ngươi thực sự hoàn toàn không theo kịp thời đại, để ta dạy ngươi, ngươi có WeChat hoặc Alipay không?" Hàm Hàm tạm thời từ bỏ dự định cho Hạ Thiên vay lãi suất cao.
"Không có." Hạ Thiên trả lời rất dứt khoát, trước kia hắn có chơi qua QQ, nhưng WeChat cái gì đó thì căn bản chưa từng đụng tới.
Hàm Hàm có chút bó tay rồi, thời đại này còn có người không dùng WeChat sao? Anh rể thực sự là lão ngoan đồng mà.
Nhưng nhìn tướng mạo của hắn, thấy thế nào cũng không già nha, vẫn cứ như hai mươi tuổi, nhìn không khác gì người cùng lứa tuổi với nàng.
Hàm Hàm đảo mắt một vòng, lại có chủ ý mới: "Anh rể, ngươi cần tiền mặt để làm gì? Có phải ngươi muốn đi ra ngoài làm việc hay như thế nào? Bây giờ ta không có chuyện làm, ta có thể đi chung với ngươi, đến lúc đó ta trả tiền giúp ngươi là được rồi."
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, tiếp đó đáp ứng: "Tốt thôi, bây giờ ta chuẩn bị ra ngoài tìm người."
Mặc dù, tiểu nha đầu Hàm Hàm rất thích hố ngươi, nhưng Hạ Thiên lại không lo lắng bị hố, trên thế giới này sẽ không ai có thể chơi hắn nhiều như Muội muội chân dài.
"Anh rể, ngươi muốn đi đâu? Cho ta địa chỉ đi, chúng ta đón xe là được." Hàm Hàm lập tức nói.
Hàm Hàm vừa nói vừa ấn thang máy, trực tiếp đi tới lầu một.
Mà giờ khắc này, trong phòng họp lớn ở tầng chín mươi chín, mọi người đã có mặt đông đủ, một số người còn đang bàn tán đủ chuyện, hiện trường rất ồn ào.
Nhưng đúng lúc này, một hình bóng xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại trong nháy mắt.
Người bước vào chính là Tô Bối Bối, tổng giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Thần Y.
Trong phòng họp, có vài người lần đầu tiên nhìn thấy Tô Bối Bối, nhưng trước đó bọn hắn đều nhìn qua ảnh chụp trên mạng, có điều khi bọn hắn nhìn thấy người thật thì mới phát hiện, vị nữ tổng giám đốc tân nhiệm này, bất luận là dung nhan hay phong thái đều không thua kém gì vị tổng giám đốc trước đó.
Tô Bối Bối mặc một bộ công sở có chút bảo thủ, trên người mơ hồ tản ra một chút lạnh lẽo, mang đến cho người ta một loại hương vị nữ tổng giám đốc băng sơn, nếu như Hạ Thiên nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tô Bối Bối thì nhất định sẽ cảm thấy buồn bực, Tô Bối Bối nha đầu vậy mà cũng có lúc nhìn giống như một ngọn núi tuyết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận