Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1659. Không đủ thành ý

Y Tiểu Âm lấy lại tinh thần, tiếp theo nàng ngồi nghiêm chỉnh, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: "Vào đi."
Cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, một y tá xuất hiện ở cửa ra vào, trong tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ thắm.
"Y tiểu thư, có người tặng cô một bó hoa." Y tá nói rất khách khí.
"Ngươi cầm đi đi." Giọng của Y Tiểu Âm vẫn lạnh lùng như cũ, đây không phải là lần đầu tiên nàng nhận được hoa, mà mỗi lần nàng đều thuận tay đưa cho y tá, hoặc những nữ nhân khác trong bệnh viện.
"Y tiểu thư, vị tiên sinh kia còn bảo ta giao cho cô cái này." Y tá chần chờ một chút, sau đó giơ tay còn lại lên, "Hắn nói là đưa bữa sáng cho cô."
"Bữa sáng?" Y Tiểu Âm khẽ giật mình, "Người kia có phải mặc áo thun quần ngắn mang dép lê không?"
"Ừm, đúng vậy Y tiểu thư, người nọ hình như còn nói là chồng của......" Vẻ mặt của Y tá có chút cổ quái, mới vừa rồi đột nhiên xuất hiện một người cầm hoa hồng và bữa sáng bảo nàng đưa cho Y âm tiểu thư, còn tự xưng là chồng của nàng ấy.
Y tá vốn dĩ hoàn toàn không tin, nhưng vì để phòng nên nàng vẫn mang tới văn phòng, rồi bây giờ nàng lại phát hiện, hình như nam nhân kia thật sự có quan hệ đặc thù với vị Y Tiên tiểu thư này?
Nếu không thì tại sao Y tiểu thư lại biết đối phương mặc quần áo và mang dép gì chứ?
"Được rồi, ta đã biết." Y Tiểu Âm ngắt lời của y tá, không để nàng ta nói ra mấy chữ 'chồng của cô.
Y Tiểu Âm suy nghĩ một chút, lại nói: "Ngươi đặt mấy thứ đó ở đây đi."
"Vâng, Y tiểu thư." Y tá vội vàng ôm hoa hồng và bữa sáng đi vào rồi đặt lên bàn.
Y Tiểu Âm cầm bó hoa hồng lên, sau đó nàng lại phát hiện bên trên có một tấm thiệp, đọc dòng chữ trên đó làm nàng có chút cạn lời, tên khốn kiếp kia tặng hoa không hề có chút thành ý, hắn không đi mua mà trực tiếp cướp một bó hoa từ tay của người khác.
Cướp hoa của người khác thì cũng thôi đi, ngay cả thiệp người ta viết cũng không biết vứt đi.
"Ngươi tìm xem bệnh viện chúng ta có người bệnh nào tên này không, đưa hoa cho nàng rồi thuận tiện nói lời xin lỗi thay ta." Y Tiểu Âm đưa tấm thiệp cho y tá, bên trên có viết một cái tên.
"Vâng, Y tiểu thư." Y tá gật đầu một cái, trong lòng khó hiểu, hóa ra bó hoa hồng đó không phải là do chồng của Y tiểu thư mua sao?
"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Y Tiểu Âm lại lên tiếng.
Y tá gật đầu, ôm hoa hồng rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Y Tiểu Âm mở túi đựng bữa sáng ra, đó là một món điểm tâm rất bình thường, một phần bánh cuốn, nhưng điều này ngược lại khiến Y Tiểu Âm có thể xác định, bữa sáng này không phải do Hạ Thiên cướp của người khác.
Bởi vì đây là món lúc trước nàng thường mua ở tiệm cơm, mà cửa hàng kia cách nơi đây rất xa, dưới tình huống bình thường, muốn mua một phần bữa sáng rồi đi tới đây thì ít nhất cũng phải tốn nửa giờ.
Nhưng phần bữa sáng này rõ ràng là mới ra lò, cho nên nhất định là Hạ Thiên tự mình đi mua.
Đến nỗi làm sao tên khốn kiếp kia biết nàng thích ăn bữa sáng ở chỗ đó thì nàng cũng không muốn tìm hiểu. Với hắn, muốn điều tra được loại việc này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, hơn nữa nói không chừng hắn vẫn luôn cho người âm thầm giám sát nàng.
Cảm giác đói bụng truyền đến, Y Tiểu Âm không suy nghĩ nhiều nữa, bắt đầu ăn buổi sáng.
Thật ra Hạ Thiên không có theo dõi Y Tiểu m, hắn lấy được những tin tức đó đều nhờ hỏi được từ Bé Ngoan, trước khi tới Vọng Cảng thì hắn có hỏi thăm tung tích của Y Tiểu m, mà Bé ngoan cũng thuận tiện nói cho hắn biết việc Y Tiểu Âm thích ăn điểm tâm ở nơi đấy.
Sau khi rời đi Vọng Cảng, Hạ Thiên nhanh chóng trở về Giang Hải, đi tới bệnh viện Y Nhân Các chi nhánh Giang Hải.
Hiện tại, bệnh viện Y Nhân Các ở thành phố Giang Hải chỉ có một, vốn dĩ còn vài chi nhánh nữa, có điều sau này đều bị Y Tiểu Âm hợp lại thành một cái. Mấy năm nay, Y Tiểu Âm đã hợp lại rất nhiều chi nhánh bệnh viện, trên cơ bản thì mỗi thành phố chỉ có một bệnh viện, chỉ có Vọng Cảng là vẫn còn có vài cái.
Bây giờ, thời gian vẫn còn rất sớm, còn chưa tới chín giờ, nhưng bầu không khí ở bệnh viện lại rõ ràng có chút khẩn trương. Mặc dù, bệnh viện vẫn còn vận hành bình thường, nhưng vẻ mặt của các bác sĩ y tá đều đang rất bận rộn, cửa bệnh viện rõ ràng còn xuất hiện thêm vài bảo vệ, mặt khác, bệnh viện còn đậu vài chiếc xe cảnh sát.
Ừm, mấy chiếc xe ở bên ngoài bệnh viện rõ ràng nhiều hơn một chút so với bình thường.
Thật ra đã có rất nhiều người trong bệnh viện nhận được tin tức, đó chính là hôm nay bệnh viện xảy ra một tai nạn y tế, bệnh nhân đã chết, hơn nữa người đó còn có lai lịch rất lớn.
Với lại, người thân của bệnh nhân không có làm những việc như chặn cửa la hét ở bên ngoài hay đại loại như vậy, nhưng người ta sở dĩ không có náo loạn vì căn bản không cần.
Mà giờ khắc này, trong một gian phòng họp ở bệnh viện, bầu không khí có chút hơi giương cung bạt kiếm.
"Trần viện trưởng, cuối cùng các ngươi có ý gì đây?" Một giọng nói tức giận vang lên, người nói chuyện chính là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, hắn chính là Tăng Thông, đại thiếu gia nhà họ Tăng, "Em trai ta chết ở bệnh viện các ngươi, thế mà đến bây giờ các ngươi lại không thể đưa ra một lời giải thích cho ta, có phải các ngươi đợi đến khi ta phá hủy bệnh viện này rồi mới chịu nói?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận