Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3609: Không muốn chết thì chết trước đi

“A.”
Ma Cao Nhân lập tức phát ra tiếng heo rú thảm, cảm giác đầu của mình giống như sắp bị bể nát: “Hạ Thiên, Hạ thần y, Hạ hội trưởng, xin ngài tha cho ta một mạng.”
“Không muốn chết đúng không?” Hạ Thiên cười nói.
“Ta không muốn chết.” Ma Cao Nhân cố nén cơn đau kịch liệt, kêu khóc cầu xin tha thứ: “Là ta sai rồi, ta không phải người, ta là súc sinh, ta là rác rưởi, ta là phế vật… Xin hãy tha cho ta một mạng, ta không dám nữa đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đúng là chẳng thú vị gì cả. Nếu ngươi không muốn chết, vậy thì…”
Ánh mắt Ma Cao Nhân hiện lên sự may mắn.
“Vậy thì ta sẽ để cho ngươi chết trước.” Hạ Thiên cười nói, tiện tay ném Ma Cao Nhân vào trong độc trận.
Ma Cao Nhân giống như một con cá chết bị ném lên bờ, bật lên mấy lần trên mặt đất sau đó không động đậy nữa.
Rất nhanh, hắn ta lại giãy dụa thêm mấy lần, chỉ thấy đám độc vật kia bò vào miệng của hắn ta.
“Hạ Thiên, ngươi quá tự đại rồi. Đây là do ngươi tự tìm đường chết.” Nửa phút sau, Ma Cao Nhân chậm rãi đứng dậy, ngay cả xương mặt cũng khép lại.
Hạ Thiên vẫn hờ hững, một chút cũng không để người này vào mắt: “Ngươi còn có chiêu trò gì thì mau dùng đi, ngươi không còn nhiều thời gian đâu.”
“Người không còn nhiều thời gian là ngươi đấy.” Ma Cao Nhân cười ha hả: “Ta đã chịu đủ tra tấn ở Sái Độc Tông, đã sớm tạo thành thể chất Vạn Độc Dung Mệnh. Chỉ cần có độc vật, dù ta chỉ còn lại một hơi, ta cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại, hơn nữa công lực còn tăng gấp bội.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Ngươi còn thừa lại mười giây.”
“Hừ, đây là đếm ngược kết thúc sinh mệnh của ngươi.” Ma Cao Nhân nhếch miệng mỉm cười, vô cùng đắc ý: “Ngươi vạn lần không nghĩ đến ta đã sớm hạ độc trong thức ăn. Ban đầu, ít nhất phải cần một tiếng mới có thể độc phát. Bây giờ tốc độ khí huyết của các ngươi tăng lên, chỉ sợ sẽ chết bất đắc kỳ từ trong mười giây, không, chín giây, tám giây…. Một giây. Chết cho ta…. phốc!”
Ma Cao Nhân đếm ngược xong mười con số, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi, bên trong huyết dịch đậm đặc còn có không ít tàn chi của bọ cạp, kiến.
“Tại sao lại như vậy?” Ma Cao Nhân mở to mắt, con ngươi tràn ngập vẻ khó tin, vừa nói vừa phun máu, máu tươi đều là màu đen: “Không, không thể nào…”
Hạ Thiên cũng chẳng hứng thú nhìn thấy hắn ta “dốc hết tâm huyết” ở đây, xoay người rời đi.
“Hạ Thiên, ngươi đừng… ọe…” Ma Cao Nhân hoảng sợ vô cùng, mỗi lần nôn mửa sẽ nôn ra vô số độc vật. Đây đều là mệnh của hắn ta.
Hắn ta rõ ràng cảm giác được sinh cơ của mình đang từng chút một đoạn tuyệt. Cảm giác này khiến cho người ta phải rùng mình, nhưng lại không có biện pháp. Sự tuyệt vọng trong nháy mắt nuốt chửng tâm trí của hắn ta.
Lúc này, Ma Cao Nhân lại muốn cầu xin tha thứ. Hắn ta cảm thấy Hạ Thiên đã có thể tha cho hắn ta một lần, nhất định có thể tha cho hắn ta lần thứ hai.
Đáng tiếc, hắn ta đã không cách nào nói được, há miệng là ọe, sinh cơ đánh mất hơn phân nửa.
Dần dần, bóng lưng của Hạ Thiên biến mất trong mắt hắn ta. Hắn ta trải qua tra tấn, ngã ầm xuống đất, biến thành một bãi thịt nhão.

Một bên khác, A Cửu và Lăng Thiên Phong chiến ngang nhau.
Cũng không phải A Cửu không giết được hắn ta, mà là nàng đang thăm dò, hoặc nói đang học tập hình thức chiến đấu của Hạ Thiên.
Tuy nhiên, nàng không có phương thức chiến đấu nghịch thiên như Hạ Thiên, cùng mô bản của nhân vật chính vô địch thiên hạ, cho nên chỉ có thể không ngừng học tập trong chiến đấu.
Biện pháp tốt nhất chính là bắt đối thủ dốc hết toàn lực.
Chỉ vào lúc đối thủ mạnh nhất, dùng thủ đoạn cường ngạnh giải quyết hắn ta, mới có thể tiếp thu được kinh nghiệm chiến đấu.
Lăng Thiên Phong trước mắt chính là một người dùng để học tập rất tốt.
Hoặc có thể nói, A Cửu đã dùng Lăng Thiên Phong ma luyện độ thuần thục võ công của mình.
Khi nào không còn cung cấp kinh nghiệm được nữa, đó chính là lúc giải quyết đối phương.
“Ha ha, vừa nãy ngươi không phải phách lối lắm sao?” Lăng Thiên Phong cuồng tiếu không thôi, vung quả đấm đánh tới A Cửu như mưa.
A Cửu vận Phiếu Miểu Bộ, linh hoạt né tránh, quan sát đối phương ra chiêu, biến thức, ưu điểm và sơ hở của quyền pháp.
“Xú nương môn ngươi, tại sao chỉ biết né không vậy?” Lăng Thiên Phong càng đánh càng hưng phấn, cuồng thái cũng càng lúc càng hiển thị rõ ràng: “Lúc còn trên lầu, chân của ngươi không phải rất lợi hại sao? Tại sao bây giờ ngươi không dám ra chân? Sợ bị lão tử bẻ gãy đúng không?”
A Cửu hoàn toàn không thích phép khích tướng này, chỉ nói: “Được, ta đã hiểu quyền lộ của ngươi rồi. Ngươi đã không còn tác dụng.”
“Ha ha, đúng là cuồng.” Lăng Thiên Phong cười lạnh không thôi, ngạo nghễ nói: “Đây chính là cấm kỹ phái Thiên Sơn lão tử, Đông Hoàng Bá Sơn Kình. Nhất trọng sơn chính là nhất trọng kình. Tất cả có tám tầng. Mặc dù lão tử chỉ luyện được đến tầng thứ ba, nhưng đối phó với loại xú nương môn như ngươi cũng đã đủ. A?”
Chân A Cửu quét ngang tới, trực kích vào mặt: “Đủ cái đầu mẹ ngươi đấy.”
“Đến hay lắm, lão tử trước phế bỏ chân của ngươi.” Mặc dù cảm thấy ngoài ý muốn nhưng Lăng Thiên Phong không sợ, ngược lại còn hưng phấn dị thường, đưa đầu nghênh đón: “Thái Sơn Thiết Đầu Thông.”
Bành.
Chỉ thấy một người giống như đạn pháo bay ra ngoài, cày mười mấy mét mới ngừng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận