Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4069: Ăn của ngươi một vạn kiếm cũng không sao

Bốp.
Song chưởng tiếp tục hợp lại, một lần nữa phát ra tiếng vang rất to.
“Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể chạy trốn đến lúc nào.”
Thiên Sát Ma Chủ hừ lạnh một tiếng: “Trong hồ này, mặc kệ ngươi có gì cậy vào, cuối cùng cũng bị ma ta cướp lấy mà thôi.”
Hạ Thiên lười nói nhảm với Thiên Sát Ma Chủ, ánh mắt nhìn chăm chú cơ thể Thiên Sát Ma Chủ, lại một quyền đánh vào cơ thể của nó.
“Vô dụng thôi.”
Thiên Sát Ma Chủ nhe răng cười một tiếng: “Sớm biết ngươi sẽ như thế, ma ta sao có thể không có phòng bị chứ?”
Nói xong, một bàn tay đã bay đến. Hạ Thiên không né tránh kịp, vừa lúc bị đánh trúng.
Hạ Thiên giống như đạn pháo bay ra ngoài, nửa đường tháo hai lần lực, khó khăn lắm mới ngừng lại.
Làm sao Thiên Sát Ma Chủ lại buông tha cho cơ hội tốt như thế, song chưởng nhanh chóng đánh ra.
Đừng nhìn cơ thể nó to lớn, nhưng động tác tuyệt không vụng, ngược lại còn mau lẹ một cách quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Bành bành bành bành.
Thiên Sát Ma Chủ liên tiếp đánh ra mấy trăm chưởng, đánh vách tường đối diện thành bùn nát.
Hạ Thiên thở hổn hển, nụ cười vẫn treo trên môi như cũ: “Ta đã hiểu cơ thể của ngươi là gì rồi.”
“Hừ, sắp chết đến nơi mà còn khoác lác.”
Thiên Sát Ma Chủ nửa chữ cũng không tin: “Cơ thể của ma ta chính là một trong những linh thể vô thượng của liên minh tu tiên. Trong toàn bộ cửu sát giới cũng chỉ có hai người mới đánh được ta. Cho dù Thần Quân ra tay cũng không tổn thương được ta mảy may.”
Hạ Thiên cười nói: “Nếu lợi hại như vậy, năm đó ngươi đã không bị Phù Diêu Tiên Tử thu phục.”
“Thế thì lại khác.”
Thiên Sát Ma Chủ cười nhạo, lộ ra vẻ khinh thường: “Năm đó, Tần tiên tử cũng đã dùng một chút thủ đoạn, cộng thêm ta kính nể cách làm người của nàng ấy, cho nên mới cam nguyện trở thành tôi tớ của nàng ấy. Ai biết nàng ấy lại ngu ngốc, đắc tội cao tầng liên minh tu tiên, bị giáng đến cái nơi chim không thèm ị này, hại ta cũng bị liên lụy theo.”
“Lấy cớ đúng là nhiều.”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Thừa nhận ngươi bị nàng ấy đánh bại khó khăn lắm sao?”
“Làm càn.”
Thiên Sát Ma Chủ nổi giận, lớp vảy đen bên ngoài bỗng nhiên tản ra, hóa thành vô số cá con màu đen, bao vây Hạ Thiên lại.
Hạ Thiên có chút khó hiểu, yên lặng nhìn những con cá con màu đen, đồng thời bắn ra mấy cây ngân châm để thăm dò.
Quả nhiên, ngân châm hoàn toàn không có tác dụng với cá con màu đen, nhưng cá con màu đen cũng không công kích hắn, chỉ bao vây hắn lại mà thôi.
Không cần nghĩ, đây chính là tranh thủ thời gian cho Thiên Sát Ma Chủ.
Quả nhiên, Thiên Sát Ma Chủ bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, toàn thân trên dưới đều tản ra một tầng kim quang mỏng nhạt.
Tiếp theo, linh tương màu trắng trong hồ bị kéo lên, thấm vào các nơi trong cơ thể của nó.
Chưa đến nửa giây ngắn ngủi, gần như hơn phân nửa nước hồ linh tương đã bị nó hấp thu.
Cơ thể cao lớn chẳng những không trở nên lớn hơn, ngược lại còn nhỏ đi, cuối cùng không khác gì người bình thường.
Không bao lâu sau, Thiên Sát Ma Chủ đã biến thành một người cao gần hai mét, dung mạo còn có chút đẹp trai.
Mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng hừng hực.
Hơn nữa, hắn ta còn mặc một bộ áo bào trắng, tay áo bồng bềnh, chẳng khác nào công tử thế gia.
Tuy nhiên, mắt của hắn ta vẫn có viền vàng như cũ, ánh mắt âm trầm, sát khí không giảm.
Thiên Sát Ma Chủ cười lạnh nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, có thể nhìn thấy chân thân ma ta, cho dù ngươi chết cũng là tam sinh hữu hạnh.”
“Cũng không tệ, chẳng qua ta cảm thấy dung mạo của ngươi không đẹp trai bằng ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng.
Thiên Sát Ma Chủ lạnh nhạt trả lời: “Dung mạo chỉ là cái túi da mà thôi, cần chi phải cố chấp như thế?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Vì sao ngươi không đổi thành dáng vẻ xấu hơn đi?”
“Đây chính là chân thân của ma ta, không phải biến hóa ra.”
Thiên Sát Ma Chủ phiêu phù giữa không trung, hai tay chắp sau lưng, ngược lại có chút phong phạm cao nhân: “Bây giờ ngươi có thể chọn một kiểu chết. Chân thân ta vừa hiện, không giết đến thống khoái thì không thể trở về. Ngươi rất may mắn trở thành tế phẩm đầu tiên.”
Hạ Thiên đáp lại một câu: “Tế cái đầu ngươi đấy.”
“Thô bỉ không chịu nổi.”
Thiên Sát Ma Chủ lắc đầu, nhẹ nhàng phất tay với Hạ Thiên.
Vù vù vù vù. Chỉ một thoáng, mấy ngàn kiếm khí màu trắng cùng nhau chém về phía Hạ Thiên.
“Lại là chiêu thức này. Kiếm khí cũng không phải lông trâu.”
Hạ Thiên lắc đầu, đầu ngón tay sáng lên Định Hải Thần Châm, nghênh đón kiếm khí.
Bành.
Đám kiếm khí còn chưa đến gần trước mặt Hạ Thiên đã bị một vòng xoáy linh khí đánh nát.
“Có chút thú vị.”
Thiên Sát Ma Chủ một chút cũng không nóng nảy, bóp kiếm quyết, tiện tay vung lên: “Lại ăn của ta một kiếm.”
Kiếm khí màu trắng lại một lần nữa ngưng tụ, biến thành một thanh cự kiếm, đâm thẳng về phía Hạ Thiên.
“Có thêm một vạn kiếm cũng chẳng làm gì được ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, ngân châm giữa ngón tay bắn ra.
Tiếng xé gió lập tức vang lên.
Ngân châm đâm vào kiếm khí màu trắng, lập tức thế như chẻ tre, trong nháy mắt đánh xuyên qua, thẳng đến mắt trái Thiên Sát Ma Chủ.
Đinh.
Thiên Sát Ma Chủ khẽ cười một tiếng, kiếm quyết buông lỏng, hai ngón tay kẹp lấy ngân châm.
“Ngân châm của ngươi cũng chẳng qua… Hả?”
Lời còn chưa nói hết, một luồng ánh sáng trắng chui vào mắt trái của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận