Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2431: Ăn nói cẩn thận nếu không ta sẽ đánh ngươi

Nửa tiếng trước.
Sau khi giải quyết xong Hoàng đảo chủ với mấy đồng bọn của hắn, Hạ Thiên rời đi cùng thiếu nữ váy trắng, đi gặpngười tên là Huyền âm tộc tộc trưởng, thuận tiện biết rõ tại sao khí tức trên người thiếu nữ này lại giống với Y Tiểu m.
"Vợ tương lai, tộc trưởng của các ngươi là nam hay nữ?" Hạ Thiên đi theo sau lưng thiếu nữ váy trắng, hơi nhàm chán hỏi.
"Ngươi đừng kêu loạn nữa, được không!" Thiếu nữ váy trắng thực sự không chịu được xưng hô này của Hạ Thiên, cứ quen miệng kêu réo "vợ", "vợ": "Ta tên Bạch Tiêm Tiêm, ngươi có thể gọi ta là Bạch tiểu thư, hoặc là Tiêm Tiêm tiểu thư."
Hạ Thiên cười hì hì: "Đó là cách gọi của người khác, ta là chồng tương lai của nàng, đương nhiên phải khác biệt."
"Thôi, ngươi thích gọi thế nào thì kệ ngươi." Bạch Tiêm Tiêm cũng biết sơ sơ Hạ Thiên là người có tính tình gì, trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Thiên: "Tộc trưởng của bọn ta là nam, hơn nữa đã hơn một trăm tuổi."
Hạ Thiên lại hỏi: "Vậy nàng với hắn có quan hệ gì không, là cháu gái của hắn à?"
"Không phải." Bạch Tiêm Tiêm trực tiếp lắc đầu, "Ta với tộc trưởng cũng không có quan hệ máu mủ gì."
"Chẳng phải nàng là Thánh Nữ của Huyền âm tộc sao?" Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, "Vậy mà không có quan hệ gì với tộc trưởng à?"
Bạch Tiêm Tiêm nhìn Hạ Thiên một cách ý vị thâm trường, tức giận nói: "Ai nói tộc trưởng là nhất định phải có quan hệ máu mủ với Thánh Nữ thế?"
"Chuyện này đúng thật là không có." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Nhưng trong tiểu thuyết đều ghi như thế, trong một ít phim điện ảnh, phim truyền hình cũng diễn như vậy."
"Tiểu thuyết? Điện ảnh? Phim truyền hình?" Vẻ mặt của Bạch Tiêm Tiêm nghi hoặc, rất là khó hiểu: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Hạ Thiên hơi kinh ngạc: "Không phải chứ, đừng bảo các ngươi sống theo xã hội nguyên thuỷ đó nha? Sao nghe còn thảm hơn lúc ta sống ở núi Thanh Phong khi xưa vậy?"
"Ta biết rồi." Khuôn mặt tươi cười của Bạch Tiêm Tiêm lộ ra từng tí vẻ say mê: “Những cái mà ngươi nói đều là những thứ mà ở thế giới bên ngoài mới có thì phải, chờ có dịp ta nhất định phải ra ngoài xem xem."
Hạ Thiên trực tiếp nói: "Muốn đi thì đi thôi, tại sao phải chờ có dịp?"
"Ta là Huyền âm tộc Thánh Nữ, đời này phỏng chừng cũng chỉ có thể sống trên đảo đến cuối đời." Bạch Tiêm Tiêm khẽ thở dài một cái, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra thần sắc mang nhiều sự tiếc nuối và kiên nghị: "Nếu như không thể giải trừ nguyền rủa của Huyền âm tộc, coi như ta ra khỏi đảo, cũng không sống được mấy ngày."
"Ta nhìn không thấy bất kì nguyền rủa gì trên người nàng cả." Hạ Thiên đánh giá khắp người Bạch Tiêm Tiêm, "Chỉ thấy trổ mã không tệ, muốn ngực có ngực, muốn chân có chân, hơn nữa còn rất cân xứng, cũng coi như là thân hình nóng bỏng, là kiểu người mà ta thích."
Bạch Tiêm Tiêm cạn lời lườm Hạ Thiên một cái, bất mãn nói: "Thật không biết tại sao tộc trưởng lại coi trọng hạng người như ngươi."
"Coi trọng ta hả? Cho ta xin, ta không có hứng thú với một lão già hơn trăm tuổi đâu, nếu mà ngươi coi trọng ta, vậy ta còn có thể chấp nhận." Hạ Thiên cười hì hì nói.
"Tộc trưởng tìm ngươi là có chuyện hệ trọng, hắn không thích hạng người không đúng đắn, tốt nhất là ngươi chú ý tí đi." Đôi mi thanh tú của Bạch Tiêm Tiêm cau lại, bất mãn trừng Hạ Thiên một cái, "Hơn nữa, lần này còn có khách quý đến thăm, đến lúc đó, ngươi cũng chớ làm loạn."
Hạ Thiên trịnh trọng nói: "Ta chưa bao giờ xằng bậy, luôn là công dân tốt tuân theo pháp luật."
"Lời mà ngươi vừa nói, liệu chính bản thân ngươi có tin không?" Mặc dù Bạch Tiêm Tiêm hiểu quá rõ về con người của Hạ Thiên, nhưng lời nói khi nãy, căn bản không có tí liên quan gì đến bốn chữ “tuân theo pháp luật”, mà trái lại miệng lưỡi hắn còn hết sức trơn tru, trắng trợn không chút kiêng dè.
"Tin chứ, sao không tin cho được, ta chính là người như vậy mà." Hạ Thiên mặt đầy chân thành: "Ta chưa bao giờ nói láo, cũng không thích giở trò bịp bợm, ta nói gì, thì chính là đó."
Bạch Tiêm Tiêm mắng một tiếng: "Ta tin ngươi mới lạ!"
Sau một hồi, hai người đã rời khỏi khu rừng rậm rạp, từ xa liền có thể thấy một dãy nhà, đó là nhà được xây từ những tảng đá, cũng không cao cho lắm, chỉ một hai tầng, nhưng kiểu dáng vô cùng quái dị, rất khác so với bất kì khu vực nào trên trái đất.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có người chào hỏi với Bạch Tiêm Tiêm, xem ra danh vọng của nàng ở trong tộc không thấp.
Đương nhiên, những người đó cũng sẽ nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt khác thường, vừa có chút hâm mộ, vừa có chút đố kị, nhưng lạ là còn có đồng tình và thương hại.
Lúc này, xuất hiện một đám người mặc áo bào trắng bó sát người, có một nam tử trẻ tay cầm cây gậy làm bằng cỏ tranh đi tới trước mặt Bạch Tiêm Tiêm và Hạ Thiên, nam tử cầm đầu ấy có vóc dáng cực kì cao to, có lẽ cao hơn hai mét, mặt mũi cân đối, chỉ là đôi mắt lúc nào cũng lóe lên ánh sáng màu xám, hết sức quỷ dị.
"Tiêm Tiêm, trở lại sớm vậy." Nam tử cao to nhìn thấy Bạch Tiêm Tiêm thản nhiên lộ ra nụ cười trong sáng, sau đó ánh mắt lướt qua nàng, nhìn tới Hạ Thiên, "Người này chính là người mà tộc trưởng muốn ngươi tìm à?"
"Kỳ Thạch ca ca, ngươi là mới đi ra từ Thánh Điện, phải không?" Bạch Tiêm Tiêm hiển nhiên khá thân với nam tử cao to ở trước mặt này, cười cười đáp lại: "Đúng, hắn chính là Hạ Thiên, người mà tộc trưởng muốn tìm."
Nam tử cao to đánh giá Hạ Thiên từ trên xuống dưới, 'cười mà không phải cười', nói: "Ta có nghe nói về ngươi, ngươi tên là Xuân Thiên hay Thu Thiên gì đó, ở bên ngoài được xưng là tiểu bác sĩ số một thiên hạ, ngay cả Y tiểu thư cũng tán thưởng ngươi rất nhiều, nhưng mà ta thấy ngươi trông có vẻ thường thường không có gì đặc biệt, cũng không có chỗ nào đáng để tán thưởng cả."
Hạ Thiên khó chịu nhìn người này, lười biếng nói: "Sửa lại một xíu, ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ, không phải là tiểu bác sĩ gì, mà là thần y số một thiên hạ. Tốt nhất là ngươi phải ăn nói cẩn thận, nếu không thì ta sẽ đánh ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận