Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2912: Sống hơn ngàn năm lại chết vào ngày hôm nay

Hai đệ tử thị vệ nhìn nhau, sau đó nói: “Chưởng môn đang hội kiến khách quý, đã dặn dò không cho bất cứ người nào được quấy nhiễu. Ngày mai các ngươi hãy đến.”
“Nhưng chúng ta thật sự đang có chuyện quan trọng.” Nam tử mặc thanh bào lo lắng nói: “Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của môn phái, các ngươi có thể phá lệ thông báo, xem Chưởng môn có muốn gặp hay không.”
Đệ tử thị vệ lạnh lùng đáp: “Chưởng môn đã nói, cho dù trời có sập cũng không cho phép bất cứ người nào quấy rầy.”
“Cái này…” Nam tử mặc thanh bào không khỏi khó xử, một lần nữa quay sang nhìn Hạ Thiên.
Đệ tử mặc hoàng bào thừa cơ nói: “Đã như vậy, Lâm sư huynh, các ngươi theo ta đến Thiên điện. Ta sẽ cho người sắp xếp cho hai vị khách ăn ở tối nay. Ngày mai, chúng ta đến gặp Chưởng môn cũng không muộn.”
“Thiên ca ca, làm sao bây giờ?” Bạch Tiêm Tiêm hỏi.
“Vậy thì dễ làm rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu biết ông ta đang ở bên trong, chúng ta cứ vào thẳng tìm là được.”
Đệ tử mặc thanh bào nghe ra được lời nói của Hạ Thiên không thích hợp, sắc mặt bỗng dưng thay đổi: “Ngươi muốn làm gì? Nơi này là Ngọc Trụ Cung, các ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
“Cút sang một bên.” Một bàn tay Hạ Thiên quạt bay đệ tử mặc hoàng bào, sau đó nắm tay Bạch Tiêm Tiêm bước vào trong cung điện.
Hai đệ tử thị vệ cầm trường thương trong tay, chỉ vào ngực Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Dừng lại. Nếu các ngươi còn dám bước về phía trước một bước, ta sẽ giết chết các ngươi ngay tại chỗ.”
“Các ngươi cũng biến đi.” Hạ Thiên tùy ý vò thanh trường thương trước ngực thành một đống sắn vụn. Không đợi hai đệ tử thị vệ lấy lại tinh thần, hắn đã ném bay bọn họ.
Nam tử mặc thanh bào lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, cả kinh kêu lên: “Đây chính là đệ tử thị vệ Ngọc Trụ Cung. Ngươi đánh bọn họ, đây chính là tội chết.”
“Ngươi còn nói nhảm nữa, ngươi sẽ chết trước đấy.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Nam tử mặc thanh bào lập tức im lặng.
Bành.
Hạ Thiên đánh một quyền vào cửa Ngọc Trụ Cung đang đóng chặt, sau đó kéo Bạch Tiêm Tiêm bước vào.
….
Lúc này, bên trong đại điện Ngọc Trụ Cung.
Chưởng môn Vạn Lung động thiên đang tiếp đãi một vị khách nhân vô cùng tôn quý, là nữ. Nàng đến từ tầng thứ sáu.
Nữ nhân này mặc một bộ váy trắng liền thể, đeo sa mỏng, nhìn không rõ gương mặt bên trong, biểu hiện cực kỳ lãnh đạm: “Vạn Lung Vương, ngươi nghĩ như thế nào rồi?”
“Việc này liên lụy thật sự quá lớn, thứ cho lão phu không dám tòng mệnh.” Thần thái và hình dáng của Vạn Lung Vương là nam nhân, nhưng lại hơi chút nữ tính, giọng nói cũng rất uyển chuyển, giống như linh nhân đang hát: “Tiên Hậu, nếu ngươi thật sự muốn làm như thế, lão phu sẽ dốc toàn lực ngăn cản.”
“Vậy là ngươi không biết điều rồi?” Nữ nhân váy trắng lạnh nhạt nói.
Vạn Lung Vương cười khẽ hai tiếng: “Nếu ngươi cảm thấy như vậy thì là như vậy thôi. Tiên Hậu, ngươi dự định
Nữ nhân váy trắng tùy ý nói: “Nếu ngươi không nghe lời, ngươi tất nhiên không có lý do để tồn tại. Vạn Lung động thiên cũng đã đến lúc đổi chủ nhân rồi.”
“Tuy tu vi Tiên Hậu ngươi cao thâm nhưng muốn giết lão phu, sợ rằng không dễ dàng như vậy.” Vạn Lung Vương lạnh lùng nhìn nữ tử váy trắng, có phần khinh thường.
“Ta đương nhiên sẽ không đích thân ra tay.” Nữ tử váy trắng cười nhạt, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa cung: “Tự nhiên sẽ có người giết ngươi.”
“Ha ha ha, đúng là buồn cười.” Vạn Lung Vương không khỏi cất tiếng cười to: “Tuy tu vi của lão phu không phải mạnh nhất tiên giới, nhưng muốn giết chết ta ở Vạn Lung động thiên, cho dù là Tiên đế cũng không dám khoác lác.”
“Tiên đế chỉ là một gã phế vật mà thôi.” Nữ nhân váy trắng cười nhạo: “Người có thể thật sự giết được ngươi đã đến rồi.”
Van Lung Vương thất vọng lắc đầu, thể hiện tư thái của một lão giả, tận tình khuyên bảo: “Tiên Hậu, ngươi đến từ hạ giới, thời gian đến đây lại ngắn, không biết sâu cạn trong đó cũng có thể hiểu. Nhưng ngươi tự tung tự tác như thế, xác thực đã khiến người ta giận dữ. Tốt nhất là ngươi nên thu tay lại, bằng không, lão phu không thể không cho ngươi biết lợi hại của đám lão già chúng ta.”
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Nữ tử váy trắng không nhìn Vạn Lung Vương, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc ngươi có làm chó săn cho ta hay không?”
“Làm càn!” Vạn Lung Vương rốt cuộc đã bị hai chữ chó săn chọc giận, lập tức bật dậy, bên trong tay áo phóng ra một lực kình, chấn động cả tòa đại điện lay động không thôi.
Nữ nhân váy trắng thản nhiên nói: “Ngươi gấp cái gì?”
“Nể mặt ngươi ba phần, ngươi lại tưởng mình ngon.” Vạn Lung Vương thật sự nổi giận, chỉ tay vào nữ nhân váy trắng: “Ngươi chẳng qua chỉ là tàn phụ trên Sương Nguyệt đảo mà thôi, tưởng mình leo lên được Tiên đế thì có thể một tay che trời. Ta gọi ngươi một tiếng Tiên hậu đã là cất nhắc ngươi lắm rồi, đừng để mặt mũi của mình mất hết. Bây giờ, ngươi biến ra khỏi Vạn Lung động thiên của lão phu. Nếu ngươi còn ở đó, chờ lão phu không khống chế nổi lửa giận, đầu của ngươi sẽ rơi xuống đất. ’
“Đã là như vậy, ta cũng không còn lời nào để nói.” Nữ nhân váy trắng khẽ thở dài: “Đáng tiếc, sống hơn ngàn năm lại chết vào ngày hôm nay.”
Bành!
Đúng lúc này, đại môn cung điện ầm ầm sụp đổ.
Tiếp theo, hai nhân ảnh xông vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận