Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4157: Đương nhiên là để xử lý ông ta rồi

Máu tươi như mưa vẩy xuống toàn bộ sơn trang.
Người bị huyết châu văng trúng đều bị hòa tan, biến thành huyết khí dưỡng phân.
Kim Hương Nguyệt chấn kinh, vội ôm con trai của mình chạy trốn.
Kết quả nàng phát hiện, đám huyết châu giống như có chân, không ngừng hội tụ, lưu động, sau đó tách ra rồi hội tụ, rất nhanh đuổi tới dưới chân của nàng.
“Trốn cũng vô dụng thôi, huyết lão ở khắp nơi.” Con quái vật cười lạnh, hung hăng nói: “Chỉ cần là vật có sinh mệnh đều sẽ bị huyết lão bắt lấy, sau đó hòa tan, hấp thu, cuối cùng trở thành dưỡng phân cho bần tăng.”
Kim Hương Nguyệt la hoảng lên: “Hạ tiên sinh, Tô tiểu thư, mau cứu ta với. Ta không muốn chết, con trai của ta cũng không thể chết.”
“Ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Hạ Thiên nhìn một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán: “Đúng là lãng phí thời gian của ta. Ta còn tưởng rằng có thể đánh một trận nữa chứ.”
“Hừ, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được sao?” Con quái vật khinh thường nhếch miệng, lại tái diễn một chiêu vừa rồi, thu hồi toàn bộ huyết châu đã nổ, tập trung hết về phía Hạ Thiên.
Chưa đến nửa giây ngắn ngủi, chúng đã bao Hạ Thiên thành một quả huyết cầu.
“Hừ, ngươi cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi.”
Gương mặt con quái vật lộ ra vẻ khinh thường, nói với Hạ Thiên bên trong huyết châu: “Chưa đến mười giây, huyết khí trong cơ thể ngươi sẽ bị hút hết. Ngươi sẽ trở thành một trong bộ sưu tập vạn thi của điện chúng ta.”
“Đúng là ngớ ngẩn.”
Âm thanh Hạ Thiên vang lên bên tai phải của con quái vật.
“Cái gì?”
Con quái vật giật mình, lập tức quay đầu nhìn sang bên phải nhưng không thấy ai.
Bành.
Nắm đấm từ bên trái đập tới.
Phốc.
Con quái vật ăn một quyền của Hạ Thiên, toàn thân trên dưới nứt ra vô số khe hở, biến thành một chùm huyết vụ.
Nhưng lần này, nó muốn tụ lại cũng không được.
“Tại sao lại…” Con quái vật phát ra tiếng kêu đau đớn và gào thét tuyệt vọng: “Bần tăng đã tu thành cơ thể kim cương, sư tôn có nói ta sẽ không chết. Nếu bần tăng chết, các ngươi cũng sẽ không tốt hơn. Sư tôn chắc chắn sẽ báo thù cho ta, hai người các ngươi, còn có toàn bộ Chung gia sẽ chết không…”
Lời còn chưa nói hết, âm thanh đã tiêu tán, huyết châu trên mặt đất cũng bốc hơi.
“Chết thì chết đi, còn ở đó nói nhảm.” Hạ Thiên lắc đầu, thoáng có chút khó chịu.
Tô Bối Bối sửng sốt, sau đó nói: “Ngươi giết ông ta làm gì, tốt xấu gì cũng có thể ép hỏi nơi ở của bọn chúng chứ.”
“Hỏi cũng vô dụng thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tên ngu ngốc đó cũng chỉ là tạp ngư, đoán chừng biết cũng không nhiều.”
Tô Bối Bối nói: “Thì cũng nên hỏi một chút sư phụ của ông ta đâu. Ông ta là tạp ngư, vậy sư phụ của ông ta rất có thể là âm Huyết Thần Sứ.”
“Cũng có khả năng nhưng người đã bị giết rồi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ai bảo ông ta quá cùi bắp, một quyền cũng không chịu nổi, đúng là phế vật.”
Tô Bối Bối im lặng.
“Sư phụ ông ta là Long Bà âm La. Ta biết ông ta ở đâu.”
Lúc này, Kim Hương Nguyệt có chút hoảng hốt nhìn chung quanh, sau đó nói với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Tô Bối Bối hỏi.
Kim Hương Nguyệt do dự hai ba giây, sau đó đáp: “Cũng không có gì, chỉ hy vọng khi hai vị tìm được Long Bà âm La, có thể năn nỉ giùm Chung gia chúng ta, để bọn họ buông tha cho chúng ta, chúng ta chỉ là người bình thường…”
“Đầu óc ngươi có bệnh à?” Hạ Thiên khó chịu nói.
Tô Bối Bối cũng khuyên: “Bọn chúng đang coi trọng con của ngươi, muốn lấy thi thể của cậu bé để làm việc gì đó, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Ngươi cảm thấy việc năn nỉ đó có hữu dụng không?”
“Vậy các ngươi tìm sư phụ của ông ta là vì cái gì?” Kim Hương Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Hạ Thiên thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là để xử lý ông ta rồi.”
Kim Hương Nguyệt lắc đầu liên tục: “Long Bà âm La là cao tăng nổi danh ở Xiêm La, nghe nói pháp lực cao cường, đã sớm tu thành cơ thể bán Phật. Hai vị nhất định không phải là đối thủ.”
“Thế tên ngốc vừa rồi còn nói mình là cơ thể kim cương đấy.” Hạ Thiên khinh thường nói. “Cái này…” Kim Hương Nguyệt không còn lời gì có thể nói. Nàng ta im lặng vài giây mới lên tiếng: “Ta có thể nhờ hai người một việc hay không, sau khi tìm được Long Bà âm La, tốt nhất là nên giết hết người trong chùa của ông ta, trảm thảo trừ căn. Bằng không, Chung gia ta tuyệt đối cũng không sống nổi.”
Tô Bối Bối nghe xong yêu cầu này, không khỏi sửng sốt: “Chúng ta cũng không phải bại hoại chuyên lạm sát kẻ vô tội.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Giết hay không giết đó là chuyện của chúng ta. Ngươi thích nói thì nói. Việc tìm Long Bà âm La gì đó đối với ta mà nói chẳng phải việc khó.” “Cũng đúng.” Kim Hương Nguyệt cười khổ, cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào nữa, trực tiếp nói ra địa chỉ: “Từ nơi này đi ra, đi về phía Nam khoảng ba trăm dặm có một khu rừng, trong rừng có một thiền chùa kim cương. Nơi đó là chỗ ở của Long Bà âm La và đồ đệ của ông ta. Còn nữa, nếu các ngươi muốn tìm chùa miếu khác, có thể tìm một người gọi là Liên La trong chùa. Hắn ta là hòa thượng thế thân mà Chung gia chúng ta dùng tiền thay con trai ta vào chùa cầu phúc.”
“Nếu là hòa thượng thế thân, thế thì có thể biết được gì?” Tô Bối Bối có chút hoài nghi.
Kim Hương Nguyệt nói khẽ: “Hắn ta rất tinh thông địa lý, toàn bộ Xiêm La chỗ nào cũng đã đi qua. Về sau, vì né tránh cừu giá, hắn ta đã đến Trung Quốc mấy năm, vừa mới trở về mấy ngày trước.”
“Được, ta biết rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, có chút không kiên nhẫn. Nói xong, hắn ôm eo Tô Bối Bối đằng không bay lên, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận