Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4288: Tặng kiếm

“Lấy kiếm của ta đến đây.”
Chu Cửu Thần thấy không có ai động đậy, một lần nữa nổi giận quát: “Điếc hết rồi sao?”
Vị thần tướng áo bào đỏ hưng phấn vô cùng, quay người tiến vào cung điện, rất nhanh đã khiêng ra một thanh cự kiếm thuần màu trắng nặng đến vạn cân.
Bên trên lưng rồng, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Phương Tang Ngọc cũng hãi hùng khiếp vía, cảm giác có chút không ổn, do dự không biết có nên giúp Hạ Thiên hay không, hay là thừa dịp còn chưa đánh nhau, cưỡi linh hạc trực tiếp lên đường, tránh để liên lụy.
“Ta hỏi ngươi lần cuối, có phải ngươi giết Võ La Thần Quân hay không?”
Chu Cửu Thần chộp đến, nắm chặt thanh cự kiếm trong lòng bàn tay.
Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, ba phần sát khí lẫm liệt đã lao ra, khiến người ta không được tự nhiên.
Thậm chí người có tu vi hơi yếu, ví dụ như đám vũ nữ và Phương Tang Ngọc đã bắt đầu nôn khan, tim cũng không ức chế được mà đập loạn lên.
Hạ Thiên vẫn giữ thái độ hờ hững: “Chỉ giết một thằng ngu thôi mà, có gì to tát đâu.”
“Đúng là không có gì to tát.” Phù Diêu Tiên Tử ung dung nói: “Vừa mới đến Nghênh Tiên Đài, hắn còn giết Bạch Hạc Thần Quân nữa kìa.”
Chu Cửu Thần nghe xong, lúc này đã xác định, liền cười to: “Tốt, rất tốt.”
“Ngươi muốn báo thù cho hắn?” Phù Diêu Tiên Tử thuận miệng hỏi.
Chu Cửu Thần bỗng nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy một luồng quang hoa như thác nước đổ xuống.
Phù Diêu Tiên Tử bước nhẹ hai bước ngăn trước mặt Hạ Thiên.
Lập tức, Chu Cửu Thần quỳ một gối xuống, thanh kiếm quét ngang, hai tay nâng lên, cất cao giọng nói: “Hôm nay, ta sẽ tặng thanh kiếm này cho Hạ công tử, ta mong ngươi hãy nhận lấy.”
“Ngươi làm cái gì vậy?” Phù Diêu Tiên Tử không khỏi nghi hoặc một chút. Nàng còn tưởng rằng người này định liều mạng với Hạ Thiên chứ.
Phương Tang Ngọc cũng âm thầm thở phào một hơi. Hù chết người ta mà, lại còn tưởng rằng muốn đánh nhau nữa chứ.
“Kiếm này có tên là Hoa Khuyết, là thanh kiếm của một người bạn thân của ta.”
Chu Cửu Thần khẽ vuốt thân kiếm: “Nàng ấy chết dưới tay Võ La Thần Quân, ta đã từng phát lời thề độc, nếu ai thay ta giết Võ La Thần Quân, ta sẽ tặng thanh kiếm này cho người đó.”
“Khoan đã.” Hạ Thiên nghe được một điểm không hợp lý: “Bạn của ngươi chết dưới tay Võ La Thần Quân, ngươi nên phát thề độc nhất định phải báo thù, tại sao lại phát thề độc người khác báo thù cho ngươi chứ?”
Chu Cửu Thần cười gượng hai tiếng: “Thật ra, ta muốn giết Võ La Thần Quân cũng không khó, nhưng ta không thể trêu vào người sau lưng hắn. Chỉ cần sơ ý một chút sẽ chọc đến họa diệt môn. Không đáng!”
Hạ Thiên có chút khinh thường nói: “Gã mập ngươi ngược lại rất thông minh, để người khác thay bạn ngươi báo thù, ngươi chỉ cần tặng thanh kiếm là được.”
“Cũng không còn cách nào. Ta cũng là người trọng tình trọng nghĩa, cũng không thể để bạn của mình chết không yên dưới cửu tuyền.” Chu Cửu Thần tuyệt không cảm thấy cách làm này của mình có vấn đề: “Nhưng ta cũng không thể vì báo thù mà góp toàn bộ gia tộc, tông môn vào. Nếu ngươi cảm thấy tạ lễ này không đủ, ta có thể chuyển tất cả tài sản của ta cho ngươi luôn.”
“Được rồi, ta chẳng có hứng thú với tài sản gì cả.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
“Hạ bằng hữu, ngươi đúng là tốt bụng.” Chu Cửu Thần cũng không nói thêm gì nữa, quay sang quát lớn với thủ hạ: “Còn không mau chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, ta muốn cùng với Hạ bằng hữu không say không về.”
Hạ Thiên vẫn lắc đầu như cũ: “Ta không có hứng thú uống rượu với nam. Ta và vợ Phù Diêu còn có việc phải hoàn thành.”
“Ngươi là Phù Diêu Tiên Tử?” Chu Cửu Thần nghe Hạ Thiên nhắc đến hai chữ Phù Diêu, lập tức liên tưởng đến một người.
Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên nói: “Không sai, ta chính là Phù Diêu Tiên Tử Tần Sơ Tuyết.” “Kính đã lâu, kính đã lâu. Nói đến, ngươi chính là thần tượng của ta, cũng là đại tiền bối của ta.” Ánh mắt Chu Cửu Thần lộ ra sự sùng kính, sau đó nói: “Từ nhỏ ta đã nghe sự tích của ngươi. Nếu không phải ngươi bị giáng chức… A, ngươi còn sống?”
Nói được nửa câu, hắn bỗng nhiên ý thức được không đúng ở chỗ nào đó.
Một vạn năm trước, Phù Diêu Tiên Tử bị một vị đại trưởng lão biếm đến tiên khí chi địa. Theo lý, bây giờ nàng đã chết rồi mới đúng chứ? Tại sao lại có thể xuất hiện ở liên minh tu tiên?
Hạ Thiên tung chân đá Chu Cửu Thần một cước: “Tên mập chết bầm này, ngươi muốn ăn đòn? Ngươi dám rủa vợ của ta?”
“A, thật ngại quá, là lỗi của ta.” Chu Cửu Thần lập tức tát cho mình hai cái, cưỡng chế sự nghi hoặc trong lòng, cười khan: “Phù Diêu Tiên Tử là kỳ tài thiên phú vạn năm khó gặp của liên minh tu tiên chúng ta, đương nhiên sẽ không chết ở cái nơi tiên khí chi địa đó, có thể Đông Sơn tái khởi cũng là chuyện bình thường.”
Phù Diêu Tiên Tử cũng lười giải thích nhiều, bởi vì có giải thích cũng không có tác dụng, lại còn nói chuyện của Hạ Thiên ra, hoàn toàn không cần thiết.
Chu Cửu Thần mỉm cười xấu hổ, đẩy thanh kiếm về phía Hạ Thiên: “Ngươi nhất định phải nhận lấy thanh kiếm. Bằng không, ta thật có lỗi với bạn thân của mình trên trời.”
Hạ Thiên nói: “Ta không sử dụng kiếm, cũng không có hứng thú đối với kiếm.”
“Thế ngươi sử dụng binh khí gì?” Chu Cửu Thần vội vàng hỏi: “Ta có cả một bảo khố. Tiên khí thì không dám nói, nhưng thần binh đỉnh cấp thì vẫn phải có.”
Giữa ngón tay của Hạ Thiên lộ ra ngân châm: “Ta dùng chính là cái này.” “Đây là… ngân châm.” Chu Cửu Thần ngẩn cả người, ánh mắt không tự chủ được hiện lên sự khinh thường. Ngân châm thật sự quá bình thường. “Thế thì dùng như thế nào chứ? Hạ bằng hữu, khả năng ngươi không rõ tình huống nơi này. Hành tẩu ở liên minh tu tiên, nếu ngươi không có một thanh thần binh lợi khí, ngươi sẽ không trụ được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận