Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3799: Lại là Chấp Pháp Đường cẩu thí

“A!”
Trong lúc Dương San đang nhắm mắt chờ bị nện trúng, người đã bị Hạ Thiên bế ngang.
“Ông xã, chàng tính làm gì?” Mặt Dương San đỏ ửng, tiếng như muỗi vo ve: “Chàng gian lận. Không tính, chàng mau buông ta xuống.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ta thắng rồi, bây giờ ta cần phần thưởng.”
“Không, không được. Cái này không tính.” Dương San làm nũng: “Ta yêu cầu đấu lại.”
“Không thể.” Hạ Thiên từ chối lời đề nghị của Dương San, nói thẳng: “Bây giờ nàng nói không tính, nhưng ta nói tính.”
Đột nhiên, từ đằng xa truyền đến tiếng quát chói tai.
“Tên xấu xa kia, dừng tay cho ta. Ngươi mau buông nữ nhân kia ra.”
Hạ Thiên xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy ba bóng người lướt tới, sau đó dừng lại trước mặt hắn.
Trong đó có một nữ nhân mày trắng mặc áo bào đỏ bó sát người, rút trường kiếm bên hông ra, quát lớn với Hạ Thiên: “Ngươi không nghe ta nói sao? Mau bỏ nàng ấy xuống, nếu không, ta một kiếm đâm chết ngươi.”
“Tên quái dị kia, ngươi là ai?” Hạ Thiên khó chịu hỏi.
Dương San thấy ba người kia cũng là có ý tốt, vội vàng tránh khỏi cái ôm của Hạ Thiên, hai chân rơi xuống đất, thay Hạ Thiên giải thích: “Thật ngại quá, hắn là chồng của ta. Chúng ta chỉ đùa giỡn với nhau thôi mà.”
“Các ngươi là vợ chồng? Các ngươi lại hồ nháo ở đây, đúng là khốn kiếp.” Nữ nhân mày trắng cau mày, càng thêm khó chịu quát mắng: “Nơi này không phải là nơi mà các ngươi có thể đến, các ngươi lập tức biến ra ngoài cho ta.”
Hạ Thiên hơi tức giận với khẩu khí của nữ nhân kia: “Chẳng lẽ nơi này là nhà của ngươi? Ngươi nói đi là đi, chúng ta không đi đấy.”
“Nơi này chính là địa bàn của ta.” Nữ nhân mày trắng nghe Hạ Thiên nói xong, cười lạnh: “Ngươi giỏi bước về phía trước nửa bước đi, ta một kiếm đâm chết ngươi, đó cũng là do ngươi chuốc lấy.”
“Ngươi nói hơi quá đáng rồi đấy.” Dương San cũng cảm thấy không được thoải mái: “Đùa giỡn ở đây xem như chúng ta sai đi. Nhưng bởi vì chuyện này mà đòi giết người, các ngươi không khỏi đề cao bản thân quá đi.”
“Làm càn.” Hai nam nhân mặc áo bào trắng đi theo đằng sau nghiêm túc quát lớn: “Nơi này là địa giới phái Tuyết Sơn, vốn là cấm địa của đám người thế tục các ngươi. Phàm có người tự tiện xông vào, Chấp Pháp Đường chúng ta có quyền đánh chết ngay tại chỗ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lại là Chấp Pháp Đường cẩu thí.”
“Cái gì?” Nữ nhân mày trắng nghe xong, không khỏi sinh nghi trong lòng: “Ngươi đã từng nghe nói qua Chấp Pháp Đường ở đâu?”
“Chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thiên trả lời: “Nhưng ta đã từng xử lý một số tên ngớ ngẩn tự xưng là Chấp Pháp Đường bên trong một rãnh núi tuyết.”
Hai đệ tử Chấp Pháp Đường không khỏi nhìn nhau, nhẹ giọng nói với nữ nhân mày trắng: “Đám người Bạch phó đường chủ bị tập kích đêm qua ở Ẩn Nguyệt Câu hẳn là do hắn làm?”
Nữ nhân mày trắng đánh giá trên dưới Hạ Thiên, sau đó lắc đầu: “Ta thấy không giống. Tiểu tử kia nhìn rất phù phiếm, hơn phân nửa là hoàn khố nhà ai dưới núi thôi.”
“Cũng đúng.” Hai đệ tử Chấp Pháp Đường cũng nhìn Hạ Thiên một chút, cảm thấy bọn họ đã quá lo lắng rồi.
“Được rồi, ta có chuyện quan trọng cần về tông môn, không rảnh lãng phí thời gian với các ngươi ở đây.” Nữ nhân mày kiếm thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: “Ta có lòng tốt nói với các ngươi như thế, nếu các ngươi không nghe, đến lúc đó mất mạng cũng đừng trách tại sao ta không nhắc nhở các ngươi.”
Hạ Thiên cười nói: “Vậy ta cũng có lòng tốt muốn khuyên các ngươi một câu, không cần về lại tông môn. Nếu trở về, coi chừng mất mạng đấy.”
“Ngươi.” Hai đệ tử Chấp Pháp Đường tức đến mức muốn một kiếm bổ Hạ Thiên, nhưng lại bị nữ nhân mày trắng ngăn lại.
Nữ nhân mày trắng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Đa tạ đã khuyến cáo, chúng ta đi.”
Lập tức, ba người quay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong tuyết trắng mù mịt.
“Thân pháp ba người này với người đã cứu Bạch Thiên Tiếu trước đó giống nhau như đúc.” Dương San không khỏi cảm thấy kỳ quái, trong lòng bắt đầu có suy đoán: “Ông xã, có khi nào là do bọn họ làm hay không?”
“Không phải.” Hạ Thiên lắc đầu: ‘Tuy nhiên, bọn họ hẳn là sư xuất đồng môn.”
Dương San giật mình: “Cũng khó trách. Nói cách khác, người muốn giết Bạch Vạn Bang chính là người phái Tuyết Sơn?”
Tiếp theo, nàng lại càng nghi hoặc hơn: “Nhưng vì sao bọn họ lại tính toán luôn chúng ta?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Mặc kệ họ đi.”
Dương San hơi cảm thấy khó hiểu: “Ông xã, chẳng lẽ chàng có thù với người của phái Tuyết Sơn?”
“Ta không có cừu nhân.” Hạ Thiên nói: “Nhưng đám ngu ngốc kia thường xuyên xem ta là cừu nhân, đúng là ngu hết mức có thể.”

“Ngươi mắng ai ngu?”
Tại một căn biệt thự trong sơn cốc, Bạch Thiên Tiếu ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn người đang đứng trước mặt hắn ta.
“Ta mắng chính là ngươi đấy.” Một người áo đen che mặt lạnh giọng nói: “Khoảng cách gần như vậy, ta còn chuẩn bị Thần Hỏa Đạn cho ngươi, nhưng ngươi lại không giết chết được ai. Đã vậy, ngươi còn thiếu chút nữa bị lão đầu tử Bạch Vạn Bang giết chết.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Bạch Thiên Tiếu vừa uống đan dược trị thương. Mặc dù xương ngực bị nát đã lành lại nhưng vẫn còn đau đớn như cũ: “Hạ Thiên kia không phải người bình thường, chúng ta đều bị hắn gạt. Nếu không có Hạ Thiên, Bạch Vạn Bang không đáng để lo.”
Người áo đen che mặt hơi khinh thường nói: “Có thể lợi hại bao nhiêu chứ, chẳng qua chỉ là một tên thần côn biết chút võ công mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận