Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1657. Không đi

"Vợ Y Y, có phải bây giờ nàng đang rất mệt mỏi không?" Hạ Thiên cắt đứt lời nói của Y Tiểu m.
"Ta không sao, ngươi nhanh đi bệnh viện đi, ta cúp điện thoại đây, bên này còn có việc." Y Tiểu Âm nói xong lập tức cúp điện thoại, hiển nhiên là sợ Hạ Thiên hỏi thăm nhiều.
"Vợ Y Y hơi mệt, ta phải đi giúp đỡ nàng ấy." Hạ Thiên lẩm bẩm, cuối cùng buông Lam Y Nhân ra, "Vợ Tiểu Y Y, ta đi trước đây, nàng có thể ngủ nướng một hồi rồi lại đi làm."
"Biết rồi." Lam Y Nhân trả lời bằng âm thanh lười biếng, khi cảm giác Hạ Thiên rời khỏi cơ thể của mình, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có một chút mất mát.
Trong lòng hắn, nàng vẫn không bằng Y Tiểu m.
"Dù sao thì hai người cũng đã bên nhau mười mấy năm rồi." Lam Y Nhân tự an ủi mình như vậy, tiếp đó nàng quyết định chợp mắt một lát.
Lam Y Nhân rất nhanh tiến vào mộng đẹp, mà Hạ Thiên thì trực tiếp bay đến trên không trung.
Ngay bây giờ, trong chi nhánh chuỗi bệnh viện Y Nhân Các ở Vọng Cảng.
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Y Tiểu Âm đặt điện thoại di động xuống rồi xoa đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện một tia uể oải.
Trên lý thuyết thì tổng bộ của bệnh viện Y Nhân Các là ở Kinh thành, nhưng Y Tiểu Âm lại xem bệnh viện ở Vọng Cảng là tổng bộ, cũng có người cảm thấy bệnh viện bên Giang Hải mới là tổng bộ.
Nhưng trên thực tế, Y Tiểu Âm ở nơi nào thì nơi đó mới là tổng bộ chân chính, mà phần lớn thời gian Y Tiểu Âm đều lựa chọn ở lại Vọng Cảng, chính xác mà nói là nàng ở bên Vọng Cảng lâu nhất.
Đối với Y Tiểu Âm mà nói, thật ra Vọng Cảng cũng không phải nơi nàng có hồi ức ngọt ngào gì, ngược lại, trải nghiệm thê thảm nhất cả đời nàng chính là xảy ra ở nơi này.
Nhưng sở dĩ Y Tiểu Âm lại lựa chọn ở lại đây không phải là để nhớ đến loại trải nghiệm kia, mà hiện tại nàng thật sự không quá thích bên Kinh thành, với lại nàng không thể ở lại Giang Hải, vì ở đó quá gần Hạ Thiên.
Khẽ thở hắt ra, Y Tiểu Âm biết mình quả thật có chút mệt mỏi, là một người tu tiên, dưới tình huống bình thường thì nàng sẽ không cảm thấy mệt nhọc, nhưng dạo gần đây có quá nhiều việc xảy ra.
Kể từ khi Nguyệt Thanh Nhã đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc của nàng rồi nói những lời kia, nàng đã cảm thấy sắp có mưa gió đến, nhưng lúc đó nàng hoàn toàn không ngờ rằng đảo Thần Tiên lại đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.
Nếu Hạ Thiên cũng đi theo Nguyệt Thanh Nhã các nàng thì Y Tiểu Âm có thể sẽ thở phào, nhưng bây giờ Hạ Thiên vẫn ở thế giới này, như vậy lại là chuyện khác.
Sự thật chứng minh, bây giờ Hạ Thiên đang bắt đầu không ngừng tìm nàng, đương nhiên, dạo gần đây nàng cũng không ngừng tìm Hạ Thiên, đơn giản là Y Nhân Các của nàng bắt đầu liên tục gặp phiền toái, mà nếu chỉ có một mình nàng thì thật sự không lo liệu được hết mọi việc.
Hiện tại, Y Tiểu Âm không thể xác định được bệnh viện của nàng gặp phiền phức là vì đảo Thần Tiên biến mất hay vốn dĩ có người lên kế hoạch gây rắc rối cho nàng, dù sao thì hai chuyện này gần như là xảy ra cùng một lúc.
Hoặc kỳ thật đã có người sớm lên kế hoạch đối phó với nàng, sau đó vừa vặn tiến hàng trong khoảng thời gian này?
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ kéo Y Tiểu Âm ra khỏi suy nghĩ của mình, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Mời vào."
Cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân đẹp trai chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở cửa ra vào.
"Xin chào Y tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt rồi." Trên mặt nam nhân kia hiện lên một nụ cười mê người.
"Ngươi là......" Y Tiểu Âm lại hơi nhíu mày, nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì với người này.
"Y tiểu thư, lời đầu tiên ta xin tự giới thiệu một chút, ta họ Hà, tên đầy đủ là Hà Thiên Hào, ừm, cái tên này có chút tục." Hà Thiên Hào mỉm cười, "Nhà ta ở bên Mã Lai, năm ngoái Y tiểu thư có đi qua đó một lần xem bệnh cho ông nội của ta."
"Ông nội ngươi là người ngoại quốc?" Y Tiểu Âm có chút hiểu được, hỏi một câu.
"Đúng vậy, Y tiểu thư." Hà Thiên Hào gật đầu.
"Bây giờ, thân thể của Hà lão tiên sinh có khỏe không?" Y Tiểu Âm nhẹ nhàng nhíu mày.
"Y tiểu thư đừng hiểu lầm, bây giờ ông nội của ta vẫn khỏe mạnh, điều đó còn phải cảm ơn Y tiểu thư rất nhiều." Hà Thiên Hào mỉm cười, "Ta vốn dĩ có chút việc bên Vọng Cảng, nghe nói Y tiểu thư đang ở Hương Cảng cho nên cố ý tới thăm một chút. Một là muốn cảm ơn, thứ hai là còn có một việc muốn làm phiền Y tiểu thư."
"Hà tiên sinh, có việc gì thì xin cứ nói thẳng." Giọng của Y Tiểu Âm vô cùng bình tĩnh.
"Là như vậy, Y tiểu thư, ta có một người bạn, cơ thể của nàng ấy có chút không quá thoải mái. Vì một ít nguyên nhân nên nàng ấy không tiện đến bệnh viện kiểm tra, cho nên không biết Y tiểu thư có thể đi qua kiểm tra giúp nàng ấy một chút được không?" Trong ánh mắt Hà Thiên Hào tràn đầy sự chờ mong, "Bây giờ, nàng ấy đang ở Hương Giang, nếu như Y tiểu thư cảm thấy quá xa thì ta có thể an bài nàng ấy tới Vọng Cảng."
"Không đi." Một giọng nói vang lên, mà người nói chuyện lại không phải là Y Tiểu m.
Khi giọng nói này vừa vang lên, trong văn phòng lại xuất hiện thêm một người nữa, hắn mặc áo thun quần đùi dép lê, có thể nói là đặc điểm nhận dạng riêng của chính là Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận