Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3364: Người thiên mệnh sở quy

“Cung chủ, ngài vừa nói cái gì?”
Ứng Sơn Hồng cũng không tiếp nhận mệnh lệnh này, ánh mắt lóe lên lửa giận nói không ra lời.
“Dường như ngươi không phục?” Cung chủ Thiên Cung lạnh giọng nói: “Là không phục đối với ta hay là không phục Hạ Thiên?”
“Thuộc hạ làm sao dám không phục Cung chủ.” Một chiêu lấy lui làm tiến của Ứng Sơn Hồng cũng không phải quá cao minh nhưng lại rất có tác dụng: “Chẳng qua ta cảm thấy có chút nghĩ không thông mà thôi.”
Quả nhiên, Cung chủ Thiên Cung đã thuận theo lời này mà hỏi: “Ngươi không phục, vậy ta cho ngươi một cơ hội để nói.”
“Thuộc hạ vốn không muốn càm ràm trước mặt Cung chủ, bởi vì như vậy không những không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn khiến Cung chủ hiểu lầm thuộc hạ.” Dù sao Ứng Sơn Hồng cũng là người trẻ tuổi nóng tính, thật sự giấu không được oán khí trong lòng: “Nếu Cung chủ đã cho phép ta nói, vậy thì ta sẽ nói.”
Cung chủ Thiên cung hơi bực mình: “Muốn nói thì nói mau lên, đừng nói nhảm nữa.”
Ứng Sơn Hồng cao giọng nói: “Lần này thuộc hạ đến bí cảnh U Minh, mặc dù có chút chủ trương tự tung tự tác nhưng cũng không thất bại mà.”
“Mạng thiếu chút nữa không còn, còn ở đó mà mạnh miệng?” Cung chủ Thiên Cung hơi mỉa mai.
“Cung chủ, hy vọng ngài đừng nghiêng về phía Hạ Thiên quá.” Ứng Sơn Hồng chậm rãi nói: “Ta chỉ không cẩn thận rơi vào lâm thiên huyễn trận do chính ta thiết kế, điều này cũng không thể nói rõ Hạ Thiên cường đại đến cỡ nào, mà là nói rõ trận pháp của ta rất lợi hại.”
Biểu hiện của Cung chủ Thiên Cung vẫn rất lạnh nhạt, ánh mắt đẹp hiện lên lãnh ý: “Đây chính là bài học kinh nghiệm mà ngươi đã rút ra?”
“Ta không có thua, ít nhất không thua hoàn toàn, Hạ Thiên cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu.”
Ứng Sơn Hồng không ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy lãnh ý, vẫn phối hợp như cũ: “Ta là người của Thiên cung, từ nhỏ đã có thiên tư hơn người. Bất luận tu hành hay là phương diện khác, ta đều cao hơn người cùng thế hệ. Thậm chí một số nguyên lão cấp Thiên Vương cũng không bằng một nửa của ta. Chỉ cần Cung chủ trọng điểm bồi dưỡng ta, thành tựu của ta bây giờ tuyệt đối không yếu hơn Hạ Thiên. Không, ta tuyệt đối sẽ mạnh hơn hắn gấp trăm nghìn lần.”
Nói đến đây, dũng khí của hắn ta dần dần sinh ra. Khiếp ý vừa mới thoát ly hiểm cảnh đã bốc hơi không còn chút nào.
Cung chủ Thiên Cung nhếch miệng nở một nụ cười, chỉ là trong ánh mắt không hề có ý cười: “Còn có chuyện như vậy sao?”
“Ta thật sự không hiểu vì sao Cung chủ lại luôn khinh thường ta? Ta không đủ ưu tú sao? Là ta không đủ cố gắng? Hay chỉ vì lần này ta không chính diện chiến đấu với Hạ Thiên?
Ứng Sơn Hồng nhìn thấy phản ứng này của Cung chủ Thiên Cung, tâm cảnh không khỏi bị xung kích thật lớn, không cách nào giữ vững bình tĩnh, giọng điệu cũng mạnh mẽ đâm tới: “Hạ Thiên, hắn chẳng những không phải người của Thiên Cung, còn nhiều lần làm hỏng mưu đồ của Thiên Cung. Thậm chí mấy vị cốt cán và Thiên Vương đều chết trong tay của hắn. Tặc tử như vậy, không chém hắn thành muôn mảnh trả thù cho các vị đồng môn, ít nhất cũng phải nên…
Cung chủ Thiên Cung hỏi: “Cũng nên cái gì?”
“Ít nhất cũng nên cho hắn biết thế nào là lễ độ, để hắn không còn dám coi thường Thiên Cung chúng ta.” Ứng Sơn Hồng do dự nửa giây, cuối cùng quyết định không thèm đếm xỉa: “Nhưng Cung chủ vẫn cứ hậu đãi hắn, chẳng những không giết hắn, còn khắp nơi bảo vệ hắn. Bây giờ còn muốn sử dụng tài nguyên bí cảnh Thiên Cung bồi dưỡng hắn. Ta thật sự không cách nào hiểu được, lại càng không cách nào tin phục.”
“Ngươi vẫn còn thiếu một hơi, ngươi nói hết ra đi.” Ánh mắt đẹp của Cung chủ Thiên Cung giống như giếng cổ không gợn sóng, không hề có chút thay đổi.
Lúc này, Ứng Sơn Hồng đã cứng cổ, bắt đầu rống lên với Cung chủ Thiên Cung: “Cung chủ, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, tuyệt đối sẽ rét lạnh tâm tất cả các thành viên trong cung.”
Cung chủ Thiên Cung thản nhiên hỏi: “Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi, nếu hôm nay ta không nói ra tất cả, ta sẽ không cảm thấy thoải mái.” Ứng Sơn Hồng vẫn quỳ, thái độ mặc cho người ta đánh người ta giết: “Nếu chọc giận Cung chủ, Cung chủ hãy giết ta đi, tìm khối đá mài dao khác cho Hạ Thiên. Ứng Sơn Hồng ta không chịu khuất nhục này đâu.”
“Rất tốt, vậy ngươi đi chết đi.” Cung chủ Thiên Cung giơ tay lên, lộ ra ngón trỏ điểm vào mi tâm Ứng Sơn Hồng.
Ứng Sơn Hồng không kịp chuẩn bị, hoặc nói hoàn toàn không có cách nào đề phòng, chỉ có thể mở to mắt nhìn linh khí trong cơ thể hắn ta thuận theo ngón trỏ kia chảy ra ngoài: “Vì sao?”
“Niệm tình Ứng gia các ngươi tận tâm mấy năm qua, trước khi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Cung chủ Thiên Cung bình tĩnh nói: “Ta đích thật bất công, nhưng không phải vì Hạ Thiên mà là vì người thiên mệnh sở quy.”
“Đã bao nhiêu năm, ta coi trọng rất nhiều người, bồi dưỡng qua rất nhiều người, cuối cùng những người này đều mệnh về bụi đất. ’
“Đến bây giờ, chỉ có Hạ Thiên rốt cuộc mới khiến cho ta nhìn thấy hy vọng. Đừng nói Thiên Vương, cho dù là ta, cộng thêm ba bí cảnh, tính toàn bộ trái đất làm khối đá mài đao cho Hạ Thiên cũng không có gì lớn.”
Lần đầu tiên Ứng Sơn Hồng nghe được Cung chủ nói nhiều như thế, chỉ là nội dung lời nói khiến hắn ta không thể nào hiểu được, càng thêm không thể tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận