Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2609: Ngươi hết thời rồi

Trong làn nước mờ mịt, hai thân ảnh chậm rãi bước ra khỏi thang máy.
Người đầu tiên với thân hình gầy gò ốm nhom, trông rõ ràng giống nữ nhân, nhưng lại mặc trang phục kiểu nam, chải hết toàn bộ mái tóc ra sau, gương mặt cũng rất trung tính, có điều lại cực kỳ nhẵn nhụi.
“Ném bộ sofa này ra ngoài rồi đốt đi.” Người đó liếc nhìn Hạ Thiên và cái ghế hắn đã nằm, lạnh giọng nói: “Nam nhân trên ghế kia, ta không muốn nhìn thấy hắn nữa, hiểu chưa?”
Một nữ tử mặc sườn xám trắng đứng bên cạnh gật đầu, xong nói: “Vâng thưa hội trưởng, ta lập tức cho người xử lý.”
Rất nhanh cửa lại được mở ra, mấy nữ nhân trung niên cường tráng tiến lên khiêng Hạ Thiên lẫn sofa gấp rút rời đi.
“Ninh Nhụy Nhụy đúng là mỹ nhân.” Hội trưởng tóc dày đi đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, liếc nhìn nhan sắc hoàn mỹ không tì vết của nàng liền rung động không thôi, nhịn không được gật đầu tán thưởng: “Tư sắc này đúng là xứng với ta, lại điều dưỡng thêm mấy năm, đảm bảo có thể trở thành thần tiên với ta, cùng nhau ra nhập tiểu tiên giới.”
“Hội trưởng, bên này còn một người nữa.” Sườn xám trắng chỉ vào Thạch Thuần, “Xử lý nàng ra sao?”
Hội trưởng tóc dày liếc sang Thạch Thuần, theo bản năng sờ miệng, ánh mắt tỏa sáng nói: “Đây là một hạt giống tuyệt sắc, trông có tiềm lực hơn cả Ninh Nhụy Nhụy.”
“Đáng tiếc công pháp của ta chỉ có thể chọn một mục tiêu cố định.”
“Dẫn nàng đến địa lao, chờ sau khi nàng tỉnh dậy nếu như bằng lòng nhập hội thì sẽ cẩn thận bồi dưỡng, đến khi ta và Ninh Nhụy Nhụy vào tiểu tiên giới, nói không chừng nàng có thể làm hội trưởng kế tiếp của các ngươi.”
“Vâng, hội trưởng.” Nữ tử sườn xám trắng không có bất kỳ ý kiến gì, thẳng thừng gật đầu đáp ứng.”
“Đúng là dung mạo khiến người ta kinh ngạc, nếu như ta có vẻ ngoài như thế thì ban đầu sẽ không bị…” Hội trưởng tóc dày muốn nói lại thôi, không chịu nổi đưa tay sờ mặt Ninh Nhụy Nhụy.
“Nói thì nói thôi, dám động tay vào có tin ta chém đứt móng vuốt của ngươi không.”
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng người đó.
“Ai!” Hội trưởng tóc dày giật thót, quay người tung một cước lên, đôi chân dài giống như hai lưỡi dao chém đến.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tiện tay vỗ vào chân đối phương, hờ hững nói: “Chân của ngươi vẫn ngắn hơn của tiểu muội chân dài, hơn nữa không đủ đẹp, đừng làm đau mắt người nhìn.”
“Sao ngươi lại không bị gì?” Hội trưởng tóc dày nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, không khỏi lùi mấy bước liền, “Rốt cuộc ngươi là ai!”
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Ta là Hạ Thiên, hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên? Là thần y hai mươi năm trước?” Hội trưởng tóc dày cau mày lại, hừ lạnh nói: “Không phải ngươi đã sớm chết rồi sao, tại sao còn sống?”
“Dù đám đần các ngươi chết hết thì ta cũng sẽ không chết.” Hạ Thiên bĩu môi, “Nếu không phải thấy ngươi là nữ nhân, thì ngươi cũng đã sớm chết rồi.”
“Ta không phải nữ nhân, cũng không phải nam nhân, mà là không có giới tính, thần tiên trường sinh bất tử.” Hội trưởng tóc dày lập tức bùng nổ, chỉ vào Hạ Thiên, “Ta nghe được vài chuyện của ngươi, cũng biết ngươi có chút bản lĩnh, nhưng bây giờ đã không phải thời đại của ngươi nữa rồi, trường giang sóng sau đè sóng trước, ngươi đừng tự cho mình là phải.”
“Phiền nhất chính là đám đần các ngươi, không có bản lĩnh gì còn suốt ngày treo thời đại, sóng sau bên miệng.” Hạ Thiên không thèm để ý nói: “Các ngươi mới tự cho mình là người đấy, gì mà thời đại không thời đại, ta nói nó tồn tại thì nó mới tồn tại.”
“Quả nhiên cuồng vọng y trong lời đồn.” Hội trưởng tóc dày cười châm điếu xì gà, lạnh giọng nói: “Vậy thì để ta xem xem, ngươi có bản lĩnh gì.”
Đúng lúc này, Ninh Nhụy Nhụy vẫn luôn giả vờ hôn mê lên tiếng: “Tốt nhất là ngươi đừng thử, giữ mạng đi làm chuyện có ý nghĩa thì hơn, không được à?”
“Ngươi cũng không trúng mê hương?” Hội trưởng tóc dày ngây ngốc nhìn Ninh Nhụy Nhụy mở mắt đứng dậy, “Sao có thể, mê hương của ta chính là Thiên Nhân Túy, dù các ngươi là tu tiên giả, thì cũng không có cách nào ngăn được mới đúng.”
“Mê thương này đúng là rất lợi hại, khiến ta hôn mê mất mấy giây.” Ninh Nhụy Nhụy sờ mũi mình, “Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
Ánh mắt hội trưởng tóc dày tràn ngập sự nghi ngờ, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: “Ta biết rồi, các ngươi đều có chuẩn bị đến đây.”
“Hoặc là nói, có người ra chỉ thị các ngươi vào đây, muốn thăm dò thực lực của ta, đúng không.”
“Nếu không biết dùng cái đầu thì tặng cho người có nhu cầu đi.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói: “Thật ra ta cũng muốn biết, là ai cung cấp hành trình của ta cho ngươi.”
“Không cần ai cung cấp, ta muốn biết là sẽ biết.” Hội trưởng tóc dày bỗng dưng mỉm cười, không để ý nói: “Bỏ đi, ta cũng lười tìm tòi xem là ai phái các ngươi tới, dù sao kết quả của việc này cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi.”
Ninh Nhụy Nhụy hừ lạnh một tiếng: “Thế thì ngươi cũng hơi bị tự tin đấy.”
“Đây là địa bàn của ta, đây là phòng của ta!” Hội trưởng tóc dày vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, “Các ngươi sẽ không cho rằng chỉ dựa vào ba người các ngươi là có thể trốn thoát chứ, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận