Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2200. Những kẻ trọc vào hắn đều không có kết cục tốt

“Sư phụ, Tiểu Lạc đưa người này đi tìm Hiểu Trác, chúng ta có nên đi giúp không?” Triệu Thanh Thanh có chút lo lắng cho sự an toàn của Tần Tiểu Lạc, “Hay là nhắc nhở nàng phải chú ý nguy hiểm gì không?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Không cần, chuyện cứu Triệu Hiểu Trác đã có Thiên Đạo Tổ giúp đỡ nàng là đủ rồi.”
“Vậy được.” Triệu Thanh Thanh tin hạ Thiên: “Sư phụ, hàng giả này có gì đặc biệt sao, sao ngươi cứ luôn châm kim cho hắn vậy?”
“Ta nhàn rỗi buồn chán nên luyện một chút công pháp mà thôi.” Hạ Thiên cười hì hì: “Kinh mạch của cơ thể người được ngưng tụ từ khói đen có chút khác người thường. Lần trước ta đã muốn bắt tên áo đen kia về nghiên cứu một chút, đáng tiếc là tên ngốc đó tự nổ tung. Thế nhưng có vẻ như hắn vẫn chưa chết, nếu gặp lại hắn lần nữa, ta chắc chắn không để cho hắn chạy thoát, vì vậy ta phải luyện tập một chút trước đã.”
“Người mặc áo đen?” Triệu Thanh Thanh lộ vẻ nghi hoặc: “Đó là ai vậy? Hay lại là biệt danh của nữ nhân nào đó của ngươi?”
“Một tu tiên giả kém thông minh, muốn ăn đòn mà thôi.” Hạ Thiên uể oải nói: “Hắn đến từ Dị Giới, kết cấu cơ thể có chút đặc biệt, phải nghiên cứu một chút, sau này chắc chắn cần dùng tới.”
Hạ Thiên tự nhận là cao thủ đệ nhất thiên hạ, cũng là thần y đệ nhất thiên hạ, nhìn trông rất tự luyến lại tự phụ nhưng cũng không phải là không có đạo lý. Bởi vì thiên phú của hắn thực sự rất cao, cao đến mức khiến cho những người được gọi là thiên tài đều không theo kịp.
Về phương diện y thuật, hắn có Nghịch Thiên Bát Châm, lại thêm băng hỏa linh thể, kết hợp với thể chất băng hỏa linh, thành tựu của hắn đã là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, cho dù là tu tiên giả ở Dị Giới cũng sẽ là một tồn tại hàng đầu.
Về võ công, thật ra hắn không hề tu luyện qua công pháp gì lợi hại cả, chỉ đơn giản dựa vào quyền cước tầm thường, cộng với bộ pháp học được từ Thần Tiên Tỷ Tỷ, Nguyệt Thanh Nhã và Muội muội chân dài Dạ Ngọc Mị mà thôi. Nhưng bất kể là chiêu thuật gì, chỉ cần hắn nhìn thấy một lần, hoặc đánh qua một lần, hắn không cần thầy dạy cũng có thể nhìn thấu sơ hở, sau đó có cơ hội là có thể trực tiếp phá chiêu phản kích của đối phương.
Đối phó với Tô Diệp cũng vậy, lần đầu tiên hơi rơi vào thế bất lợi, sau đó hắn cơ bản không cần tốn nhiều sức lực.
Đối phó với người áo đen kia cũng như thế. Tu vi của người áo đen kia chưa đến trong giai đoạn chuyển tiếp, thực ra hắn không biết nhiều pháp thuật, linh khí tích trữ trong cơ thể cũng rất mỏng manh. Sở dĩ Hạ Thiên không thể sớm xử lý hắn vì thể chất đặc biệt ấy có thể hóa thành khói đen bất cứ lúc nào.
Hạ Thiên cũng không muốn để cho tên áo đen ấy có cơ hội chạy thoát, nếu lần này gặp phải, vậy thì hắn sẽ giải quyết hoàn toàn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, Triệu Hiểu Trác giả cảm thấy mình như vừa trải qua mấy thế kỷ. Rõ ràng chỉ là bị một cái ngân châm nhỏ dài đâm mấy chục lần, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cảm giác toàn bộ cơ thể giống như bị giải phẫu mấy trăm lần.
Theo lý thuyết, với mức độ đau đớn ấy, lẽ ra hắn phải ngất đi từ lâu rồi. Hoàn toàn trái lại, hắn cảm giác rõ được cơn đau đớn khác thường, hơn nữa cứ thế tăng lên gấp bội, giống như không có hồi kết.
“Sư phụ, vậy ngươi đã nghiên cứu ra cái gì chưa?” Triệu Thanh Thanh nhìn ngón tay của Hạ Thiên đang không ngừng đâm kim trên người Triệu Hiểu Trác giả, nàng có chút tò mò hỏi: “Ta cảm thấy người này sắp bị ngươi chơi hỏng rồi, con mắt đều sắp rơi ra ngoài hốc mắt rồi.”
“Được rồi.” Cuối cùng Hạ Thiên cũng thu ngân châm lại, uể oải ngáp một cái: “Chúng ta đi thôi.”
Triệu Thanh Thanh hưng phấn nói: “Sư phụ, chúng ta đi tìm boss lớn đánh nhau à?”
“Boss lớn gì đâu.” Hạ Thiên bĩu môi: “Chỉ là một tên có trí thông minh thấp mà thôi, không đúng, có thể không chỉ có một. Nhưng điều đó không quan trọng, lần này giải quyết chung một thể.”
Triệu Thanh Thanh hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu thế?”
“Vậy thì phải hỏi tên ngốc này rồi.” Hạ Thiên chỉ vào tên Triệu Hiểu Trác giả vẫn còn chưa trở lại bình thường từ trong cơn thống khổ vô biên vô tận: “Này, đừng giả bộ nữa, nếu không ta cho ngươi thêm một châm.”
“Không!” Triệu Hiểu Trác giả lập tức tỉnh táo lại, quỳ xuống cầu xin Hạ Thiên tha thứ: “Ngươi muốn ta làm gì cũng được, cho dù giết ta cũng có thể, van xin ngươi đừng giày vò ta nữa.”
Hạ Thiên rất thẳng thắn nói: “Mau đưa chúng ta đi tìm người mặc áo đen kia.”
“Được, ta dẫn các ngươi tới đó.” Lần này, Triệu Hiểu Trác giả cũng không có nửa điểm già mồm, vội vàng liên tục gật đầu.
...
Cùng lúc đó, đại trạch nhà họ Viên.
Viên Thế Hoàng đang nhàn nhã đánh cờ nói chuyện phiếm trong phòng, không biết hắn đánh cờ thế nào mà trò chuyện rất vui vẻ.
Ngồi đối diện với Viên Thế Hoàng là một người mặc áo bào đen, cả người và khuôn mặt đều được che kín, không thể phân biệt rõ là nam hay nữ, già hay trẻ.
“Những thủ đoạn đó của ngươi đều quá ngây thơ. Ngoại trừ làm rút dây động rừng thì thật sự vô dụng.” Viên Thế Hoàng không chút khách khí phê bình: “Điều đấy không giống ngươi, từ khi nào mà ngươi nóng nảy như vậy.”
“Ta không còn nhiều thời gian nữa, không thể không làm như vậy.” Giọng nói của người mặc áo bào đen ở phía đối diện quá mơ hồ không phân biệt được nam hay nữ: “Làm cho rắn kinh hãi, ngươi có thể tìm ra hang rắn ở đâu?”
Viên Thế Hoàng thở dài nói: “Nhưng ngươi không nên trêu chọc vào Hạ Thiên, tên nhóc kia rất tà môn. Từ mười hai năm trước cho tới bây giờ, người chọc hắn không ai có kết cục tốt đẹp.”
“Hừ.” Người mặc áo bào đen hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy một con cờ rồi đặt xuống: “Cho nên ta mới muốn làm như vậy, sợ gì trẻ con, hắn vốn chính là một người ngây thơ nên hắn vẫn sẽ làm như cũ.”
“Ngươi không hiểu rõ hắn.” Viên Thế Hoàng lắc đầu: “Chỉ sợ nhà họ Viên sẽ bị hủy ở trên tay của ta.”
Người mặc áo bào đen phản bác: “Nếu ngươi có thể đắc đạo thăng tiên, ngươi còn muốn nhà họ Viên để làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận