Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4227: Ta muốn đến đâu thì đến

Tô Vô Song đáp: “Tuy nói Nhiếp Tử Hùng đang rơi vào một khốn cảnh nào đó, nhưng xét từ lời nói của hắn ta mà suy nghĩ, ít nhất cũng không lo lắng cho tính mạng, không đáng vì hắn ta mà làm to chuyện. Nếu chẳng may đó là một cái bẫy, như vậy lại càng được không bù mất.”
Kiều Tiểu Kiều lại có cân nhắc khác, đưa ra ý kiến khác biệt: “Ta cảm thấy có thể thử một chút. Ở Tiên Vân đại lục, nhóm người Nguyệt tỷ tỷ cũng đã đạt thành hiệp nghị với Bách Thiên Lang, đó chính là thay hắn ta cứu Nhiếp Tử Hùng. Cho nên, chúng ta nhất định phải ra tay cứu hắn ta. Nếu không, Nguyệt tỷ tỷ sẽ thất tín với người khác.”
Hạ Thiên quay sang nhìn Phù Diêu Tiên Tử: ‘Vợ Phù Diêu, nàng cảm thấy như thế nào?”
Phù Diêu Tiên Tử đáp: “Ta cảm thấy nên cứu, hơn nữa nhất định phải cứu, còn phải bình yên vô sự cứu hắn ta ra.”
“Vì sao?” Lần này chẳng những Tô Vô Song nghi ngờ, ngay cả Kiều Tiểu Kiều cũng có chút không hiểu.
Phù Diêu Tiên Tử chậm rãi nói: “Bởi vì Chúng Diệu chi Môn đích thật tồn tại. Cho dù chúng ta không muốn, cũng không thể để cho nó rơi vào tay người có dụng tâm khác. Bởi vì cánh cửa đó còn có một tác dụng khác.”
Hạ Thiên bĩu môi hỏi: “Có tác dụng gì?”
“Đó chính là nuốt chửng tinh vực.”
Phù Diêu Tiên Tử cau mày, có chút thương tiếc: “Đám lão tổ của liên minh tu tiên đã từng làm giả một cánh cửa, sau đó nuốt sống rất nhiều tinh vực.”
“Đó chẳng phải là lỗ đen sao?” Hạ Thiên tùy ý nói: ‘Nếu so sánh như vậy, đúng là có chút tương tự.” Phù Diêu Tiên Tử biết lỗ đen là gì, liền nói: “Cho nên, nếu trái đất hoặc Tiên Vân đại lục xuất hiện Chúng Diệu Chi Môn, điều này nói rõ nhất định có hắc thủ đứng đằng sau thôi động, mục đích là nuốt chửng tiên khí chi địa, đạt đến mục đích không cho ai biết của hắn ta.”
Tô Vô Song cau mày hỏi: “Vậy người này sẽ là ai?”
“Không biết, bây giờ có đoán cũng không có tác dụng gì.” Kiều Tiểu Kiều quyết định thật nhanh: “Chúng ta cũng đừng do dự nữa, cứ đến dãy Alps chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với Kiều Tiểu Kiều: “Vợ Tiểu Kiều, nàng không cần phải gấp như thế. Chúng ta nên ôn chuyện với nhau. Nói một cách buông thả, chính là giải thích tình tương tư là gì.”
“Không phải buông thả mà là lãng mạn.” Kiều Tiểu Kiều mỉm cười cải chính.
“Vậy chúng ta đi lãng mạn một chút đi.” Hạ Thiên cũng không quan tâm, đưa tay ôm lấy Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều nói với Hạ Thiên: ‘Chồng, đừng vội như vậy, muốn lãng mạn thì phải chậm.”
“Chậm là sao? ’ Hạ Thiên có chút do dự hỏi.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười đáp: “Trước chậm một chút, chờ bầu không khí đến, khi đó mới có thể buông thả.”
“Thế làm sao để chậm?” Hạ Thiên rất nghe lời Kiều Tiểu Kiều, thành thật hỏi.
“Chúng ta đến dãy Alps nghỉ ngơi.” Kiều Tiểu Kiều nắm tay Hạ Thiên, sau đó cười nói: ‘Cùng nhau leo núi, trượt tuyết, ngắm mặt trời mọc, sau đó chờ mặt trời lặn.”
Hạ Thiên vỗ tay đồng ý: “Thế còn chờ gì nữa, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
Nói xong, hắn quay sang Phù Diêu Tiên Tử và Tô Vô Song: “Vợ Phù Diêu, vợ Vô Song, các nàng có muốn đi cùng không?”
“Ngươi cứ như vậy mà đến đó?”
Tô Vô Song sửng sốt hỏi: ‘Chúng ta không lên kế hoạch, suy tính phong hiểm trong đó sao?”
“Không phải chứ?” Hạ Thiên có chút không hiểu: “Ta muốn đến đâu cũng đều trực tiếp đến thẳng đó, có bao giờ cần phải cân nhắc đâu chứ.”
Tô Vô Song cảm thấy mạch suy nghĩ của Hạ Thiên quá đơn giản, liền nhắc nhở: “Chẳng lẽ ngươi không nghe ra được Kiều Tiểu Kiều chính là muốn mượn cơ hội để tìm hiểu tổ chức Ngu Giả Chi Trác và thạch miếu đó sao?”
“Biết, vậy thì thế nào?” Hạ Thiên vẫn khinh thường nói: ‘Chủ yếu là đi phóng túng, đi lãng mạng, thuận tiện xử lý đám ngớ ngẩn đó, cứu Nhiếp Tử Hùng ra, chẳng lẽ có gì mâu thuẫn với nhau à?” “Vậy thì lên đường thôi.” Phù Diêu Tiên Tử mỉm cười.nàng ngược lại rất thích tính cách này của Hạ Thiên, có đôi khi đích thật không cần nghĩ quá nhiều. Trước đó, nàng cũng vì suy tính quá nhiều, suy đi nghĩ lại, lo lắng trùng điệp, sau đó liền bị liên minh tu tiên bắt lấy, bị lưu đày đến nơi này.
“Chúng ta nên thông báo cho những người khác biết.” Kiều Tiểu Kiều cân nhắc chu toàn hơn một chút, lấy điện thoại gửi một tin nhắn: “Hạ Thiên muốn đến dãy Apls nghỉ ngơi. Có ai muốn đi cùng không?”
Bên trong nhóm chat lập tức sôi động hẳn lên, không ít người đồng ý.
Đương nhiên, ngoại trừ Dạ Ngọc Mị và Bạch Tiêm Tiêm. Hai người bọn họ ở lại đảo quốc, thanh lý và chỉnh hợp đền thờ Đồng Hồ và thế lực Đông Thiên Môn còn sót lại.
“Không cần chờ các nàng trả lời. Nếu các nàng muốn đi, đến lúc đó cứ đi cùng là được.” Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó ôm lấy Kiều Tiểu Kiều bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
Tô Vô Song nhìn Phù Diêu Tiên Tử: ‘Ngươi không đi à?”
“Không vội, cứ để bọn họ… lãng mạn một lát đã.” Phù Diêu Tiên Tử đáp.
“Ngươi…” Tô Vô Song nhướng mày: “Có đôi khi ta cảm giác ngươi không giống người của liên minh tu tiên mà giống thổ dân của trái đất hơn.” Phù Diêu Tiên Tử cười nhạt: ‘Phù Diêu giới của ta thuộc phạm vi quản lý của liên minh tu tiên, nhưng ta và bọn họ chưa từng gặp nhau. Ta ở trái đất hơn một vạn năm, nói đến, còn muốn thổ hơn cả đám người Hạ Thiên.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Tô Vô Song phản bác. Lúc này, bỗng nhiên có người mỉm cười hỏi: “Tại sao lại không thể nói như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận