Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2924: Bồng Lai Vương hiện thân

Trong lúc đệ tử Vạn Lung động thiên tiện tay chém bị thương hai đệ tử Bồng Lai phúc địa, các đệ tử Bồng Lai phúc địa rốt cuộc bạo phát.
“Cửu công chúa nói đúng, dựa vào cái gì mà Vạn Lung động thiên đặt trên đầu chúng ta?”
“Lão tử đường đường là đệ tử chân chính của Bồng Lai phúc địa, tuyệt đối không làm chó.”
“Giết hai con chó Vạn Lung động thiên, đừng để bọn chúng chạy trốn.”
“…”
Lúc này, hai đệ tử Vạn Lung động thiên mới giật mình, cảm thấy không ổn, ngoài mạnh trong yếu quát lớn: “Ngươi, các ngươi không được làm loạn. Chúng ta là người của Vạn Lung động thiên, giết chúng ta, coi chừng Bồng Lai phúc địa các ngươi sẽ bị diệt môn.”
Lời còn chưa nói xong, hai người bọn họ đã bị đệ tử Bồng Lai phúc địa đang phẫn nộ chém thành thịt nát.
Một lát sau, đám đệ tử Bồng Lai phúc địa xoay người lại, quỳ xuống trước Hỏa Cửu Linh: “Bây giờ Đại chưởng môn bế quan chưa ra, Phó chưởng môn cũng đã chết, cung thỉnh Cửu công chúa đảm nhiệm chức Chưởng môn, chấp chưởng đại cục.”
“Các ngươi bái nhầm người rồi.” Hỏa Cửu Linh cũng không nhận lễ, đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Hắn mới là Chưởng môn Bồng Lai tân nhiệm.”
Đệ tử Bồng Lai phúc địa không khỏi do dự, có người không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Nếu người ngoài muốn làm Chưởng môn Bồng Lai phúc địa, nhất định phải đánh bại Bồng Lai Vương. Ta thấy Cửu công chúa nên chấp chưởng Bồng Lai, như vậy hợp với quy củ hơn.”
Hỏa Cửu Linh đích thật rất muốn làm Chưởng môn, nhưng nàng tự biết mình không có thực lực này. Bây giờ nàng chỉ kéo tấm da hổ của Hạ Thiên, tiện cho nàng cáo mượn oai hùm.
Thật ra, hiện tại Hạ Thiên cũng không có thực lực. Tu vi, còn có nhiều công pháp của hắn đã không thể dùng, chỉ có thể sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng ứng phó với đám a miêu a cẩu trước mắt vẫn dư xài.
“Ta chẳng hứng thú với chức Chưởng môn gì cả.” Hạ Thiên không để ý khoát tay, nói với Hỏa Cửu Linh: “Ngươi mau dẫn ta đi tìm Bồng Lai Vương, ta cũng chẳng có thời gian ở đây lãng phí mấy chuyện nhàm chán này.”
“Được, để ta dẫn ngươi đi.” Hỏa Cửu Linh do dự hai ba giây, sau đó gật đầu: “Nơi cha ta bế quan nằm dưới đáy Minh Hải phía dưới cùng Bồng Lai tiên đảo.”
Hạ Thiên cúi đầu nhìn biển cả vô ngần bên dưới, nhếch miệng nói: “Bồng Lai Vương là cá hay là rùa, không có việc gì lại ở đáy nước làm gì?”
Hỏa Cửu Linh đáp: “Cha ta tu chính là công pháp Thủy hệ, bế sinh tử quan tất nhiên phải đến những nơi thủy mạch cực thịnh.”
“Vậy tại sao ngươi họ Hỏa, còn tu được Linh Hỏa Thuẫn?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không phải con ruột?”
“Họ gì và tu công pháp hệ nào thì có liên quan gì đến nhau.” Hỏa Cửu Linh nhìn Hạ Thiên, nghi ngờ hắn đang cố ý giễu cợt nàng: “Ta là hỏa mệnh trời sinh, cưỡng ép tu luyện công pháp Thủy hệ cũng không có tác dụng gì. Cho nên, khi ta còn bé, ta đã đến Ly Hỏa tiên phái tứ trọng thiên tu hành một khoảng thời gian.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta chẳng có hứng thú với chuyện của ngươi. Bây giờ xuống dưới đáy Minh Hải thôi.”
“Cứ như vậy mà đi sao?” Hỏa Cửu Linh ngẩn người: “Bên trong Minh Hải có linh áp rất mạnh, nước sẽ nuốt chửng cơ thể của chúng ta. Nếu không chuẩn bị trước, chúng ta sẽ không chống đỡ được mấy phút trong nước đâu.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Loại nước đó chẳng có tác dụng đối với ta.”
“Chưởng môn, nhưng nước lại có tác dụng đối với ta.” Hỏa Cửu Linh hơi kinh ngạc, vẫn lo lắng nói: “Hơn nữa, ngươi phải chiến đấu với cha ta dưới đáy biển, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ấy đâu.”
“Không phải ta đánh với cha của ngươi, mà là ngươi đánh với cha của ngươi.” Hạ Thiên chỉ vào Hỏa Cửu Linh: “Nếu không, ta cần công cụ để làm gì chứ?”
“Ta đánh?” Hỏa Cửu Linh ngạc nhiên chỉ vào mình, sau đó lắc đầu: “Không có cách nào đánh cả. Ta không thể ra tay với cha ta, hơn nữa cũng không đánh lại ông. Khi cha ta bế quan, ông ấy đã có tu vi Phân Thần Kỳ. Ta chỉ là Kim Đan Kỳ, đoán chừng ngay cả một hiệp cũng không chịu đựng được.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ta nói ngươi được là ngươi được. Không có ai quy định cảnh giới cao thì nhất định sẽ thắng. Nếu không, đám tu tiên giả kia cần chi phải đánh nhau, gặp nhau cứ trực tiếp báo ra tu vi của mình không phải được rồi à?”
“Ngươi nói rất có lý, nhưng ta luôn cảm thấy ngươi đang lừa ta.” Hỏa Cửu Linh nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên.
“Tin hay không thì tùy.” Hạ Thiên lười giải thích: “Không đánh thì biến sang một bên, ta đi tìm công cụ khác.”
Hỏa Cửu Linh hiếu kỳ hỏi: “Vì sao ngươi không tự mình ra tay?”
“Loại tiểu nhân vật như Bồng Lai Vương còn chưa xứng để ta ra tay.” Hạ Thiên đương nhiên không nói ra nguyên nhân thật sự, chỉ ứng phó một câu.
Không ngờ, đúng lúc này, Minh Hải bên dưới Bồng Lai tiên đảo đột nhiên dâng lên kinh đào hải lãng. Tiếp theo, một bóng người to lớn đằng không bay lên, bay đến giữa không trung.
“Ai nói bổn vương là tiểu nhân vật.” Nhân ảnh kia đứng giữa không trung, ánh mắt liếc nhìn xung quanh. Một luồng áp lực vô hình chấn nhiếp tất cả mọi người.
Đệ tử Bồng Lai phúc địa ngây ra một lát, rất nhanh đã nhận ra người này.
“Là đại chưởng môn.”
“Bồng Lai Vương xuất quan rồi.”
Hỏa Cửu Linh nhìn đến ngẩn người, lập tức kêu lên: “Cha, là cha thật sao?”
Bồng Lai Vương gật đầu với Hỏa Cửu Linh, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Chính là tiểu tử ngươi mắng bổn vương là tiểu nhân vật sao?”
“Ta chỉ nói thật mà thôi, không tính là mắng.” Mặc dù Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có biểu hiện quá lớn, vẫn thờ ơ như cũ.
“Nếu là vậy, vậy ngươi đi chết đi.” Bồng Lai Vương cũng không nhiều lời, nâng bàn tay trái đánh về phía Hạ Thiên.
Một chưởng này nhìn rất nhẹ nhàng, không hề gắng sức, nhưng lại ẩn chứa uy áp của Bồng Lai tiên đảo và Minh Hải.
Chỉ cần sơ sẩy, Hạ Thiên sẽ bị nghiền thành cặn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận