Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2550: Đáng lẽ nên làm vậy từ trước

Lão giả mặc đường trang hừ lạnh một tiếng, nói với Thịnh Kỳ Dương: "Ta không có điều kiện gì, chỉ đơn thuần là không muốn hi sinh!"
"Mộ cổ đó vốn là một chỗ kỳ huyệt, phong thủy trong đó rất quỷ dị, tàng bảo thì nhiều vô số kể." Chu Huyền Kính cười gằn không ngớt, chỉ vào lão giả mặc đường trang rồi nói: "Không làm mà đòi có ăn, các ngươi đừng có mơ."
"Ngươi nói cái gì!" Đại hán vạm vỡ đứng sau lưng lão giả mặc đường trang lập tức giận tím mặt, thủ thế như muốn móc thứ gì đó từ trong lồng ngực.
Lão giả mặc đường trang đưa tay ngăn cản vệ sĩ phía sau, chỉ là nhẹ nhàng cười và nhìn Chu Huyền Kính: "Ha ha, Chu Huyền Kính, cái tên này mấy năm gần đây quả thật rất nổi, ngay cả lão già thân ở đất Bắc như ta cũng nghe qua vài lần. Có điều, chút trình độ đó của ngươi cũng chỉ có thể kiếm cơm ở phía Nam, nếu thật sự đến đất Bắc bọn ta, chỉ sợ... Ha ha."
Sắc mặt của Chu Huyền Kính tái nhợt, lạnh giọng nói: "Ngươi nói thế là có ý gì?"
"Chẳng có ý gì cả." Lão giả mặc đường trang nhàn nhạt nói: "Chỉ là muốn nói cho ngươi biết, trẻ tuổi nóng tính không có gì sai, tự cho là tài giỏi cũng không có gì đáng trách, nhưng mà muốn có tiếng nói trong cái nghề này, thì còn phải học thêm nhiều."
Dứt lời, lão giả mặc đường trang lại nhìn ba người Y Tiểu m, cười nói: "Ngươi thấy vị Bàng giáo sư này và học sinh của nàng còn thức thời hơn ngươi nhiều lắm, chỉ nghe chứ không nói."
Lúc này Y Tiểu Âm cũng mở miệng, chỉ là ngữ khí vẫn lạnh nhạt như trước: "Ta không có hứng thú với tranh cãi với các ngươi, ta chỉ muốn biết lúc nào mới đi mộ cổ, tốt nhất là đừng làm trễ nãi nghiên cứu của ta, ta cũng đã nghĩ xong luận văn rồi, chỉ đang chờ tìm được mấy mẫu hiện vật để chứng thực."
"Ngay từ đầu ta đã nói, mọi người tốt nhất nên công bằng với nhau, như vậy mới có lợi cho mấy chuyện tiếp theo." Thịnh Kỳ Dương nhân cơ hội gác lại chủ đề của lão giả mặc đường trang sang một bên, cười nói: "Chuyện mà mọi người muốn biết, chỉ đơn giản là phân chia vật phẩm như thế nào mà thôi, ta đã có giải pháp cho chuyện này."
Lão giả mặc đường trang cười nói: "Thế thì Thịnh môn chủ có sáng kiến gì?"
"Chuyện này quả thật rất quan trọng." Chu Huyền Kính cũng gật gật đầu, "Thịnh môn chủ nói nghe thử một chút."
"Chủ yếu là sẽ phân chia theo đầu người." Thịnh môn chủ nghiêm túc nói: "Lần này người bên nào đóng góp nhiều nhất, thì bên đó sẽ thu được càng nhiều."
Hạ Thiên cảm thấy có chút buồn cười, bĩu môi: "Chia chiến lợi phẩm gì đó chẳng phải nên nói sau khi làm xong mọi chuyện sao, bây giờ nói ra, thì có tác dụng gì chứ?"
"Trước khi bắt đầu cần phải nói, sau khi xong chuyện cũng phải nói. Còn nữa, đây không phải là chia chiến lợi phẩm, mà là ai lấy được thì là của người đó." Lão giả mặc đường trang liếc Hạ Thiên một cái, cười với Y Tiểu m, nói: "Bàng giáo sư, học sinh của ngươi cởi mở thật đấy."
Y Tiểu Âm biết lão giả mặc đường trang đang mở miệng thăm dò, nhưng nàng chẳng muốn tiếp chiêu, chỉ là nói: "Nếu mà hắn đã phát cáu, ngay cả ta cũng không ngăn được, cho nên ta cũng khuyên các ngươi chớ có trêu chọc hắn."
"Một học sinh mà thôi, có gì mà ghê gớm chứ." Chu Huyền Kính khá xem thường lời này, "Ta thấy tiểu tử này thường thường không có gì đặc biệt, không có chút bản lĩnh nào, không khác gì tiểu tử miệng còn hôi sữa vừa ra khỏi cổng trường. Bàng giáo sư vậy mà mang loại người này tới, đừng bảo hắn là tiểu tình nhân của ngươi nha."
Y Tiểu Âm phớt lờ hắn.
"Đồ đần nhà ngươi muốn ăn đòn, đúng không?" Hạ Thiên có chút khó chịu, "Ngươi nói ai thường thường không có gì đặc biệt, ta chính là đệ nhất thiên hạ..."
"Khụ khụ!" Triệu Thanh Thanh nghe Hạ Thiên sắp giới thiệu bản thân, lập tức ho nhẹ hai tiếng, ngắt lời hắn.
"Đệ nhất thiên hạ?" Chu Huyền Kính càng xem thường, "Tiểu hài tử đúng là thích khoác lác, làm việc chung với loại người này, ta thật sự lo cho an nguy của mình. Thịnh môn chủ, ngươi có chắc là muốn để Bàng giáo sư mang theo hai đứa trẻ miệng còn hôi sữa này tham dự không?"
Thịnh Kỳ Dương sửng sốt một chút, nhìn về phía lão giả mặc đường trang: "Đỉnh thúc, ngươi thấy thế nào?"
Lúc này, lão giả mặc đường trang lại im miệng không nói lời nào.
"Xem ra chia chiến lợi phẩm trước khi bắt đầu không thể thực hiện được rồi." Hạ Thiên cười hì hì nói với Y Tiểu m: “Bọn đần này rõ ràng là đang cho rằng có nhiều người hơn ba người chúng ta, nên căn bản không muốn để chúng ta dính líu đến."
Y Tiểu Âm chậm rãi đứng lên, thở dài: "Ban đầu còn nghĩ rằng hôm nay có thể đi vào trong mộ cổ, không ngờ rằng đúng thật là lãng phí thời gian. Đồ vật ở đó, các ngươi muốn chia như thế nào thì chia, ta và học sinh của ta đều không có hứng thú. Nhưng mà, nếu như buổi tối hôm nay, còn chưa vào trong mộ, vậy thì các ngươi không có cần phải tồn tại nữa."
"Ngươi nói thế là có ý gì!" Chu Huyền Kính giận tím mặt, chỉ vào Y Tiểu Âm rồi nói: "Ngươi nghĩ ngươi là ai, cái gì mà bọn ta không cần phải tồn tại, chẳng lẽ ngươi đang nghĩ muốn giết chúng ta sao?"
Hạ Thiên bĩu môi: "Giết các ngươi sẽ làm bẩn tay, vợ Y Y sẽ không làm chuyện này."
"Thôi, ta chán rồi." Y Tiểu Âm cực kì thất vọng về những người này, nói với Hạ Thiên: "Trực tiếp làm bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, trực tiếp mang chúng ta tiến vào trong mộ cổ đi."
"Đáng lẽ nên làm vậy từ trước." Hạ Thiên cười hì hì, lấy ngân châm ra.
Lão giả mặc đường trang bỗng nhiên cảm nhận được gì đó, không khỏi quát, hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận