Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3196: Ngươi còn kém hơn cả vợ dự bị của ta

Nếu bé ngoan đã nói nàng không có việc gì, Hạ Thiên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“A, tại sao ngươi lại ở đây?”
Khi Hạ Thiên quay lại nhà trúc ở Nam Cương, hắn phát hiện Lương Diệu Trúc đang trò chuyện với Y Tiểu m, không khỏi có chút không vui.
“Vì sao ta lại không thể ở đây?” Lương Diệu Trúc trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Nơi này cũng không phải nhà của ngươi, là chỗ ở của Y tỷ tỷ mà.”
“Ngươi mau về nhà của mình đi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta muốn đi ngủ.”
Lương Diệu Trúc khó hiểu nói: “Ngươi ngủ thì ngủ đi, nói với ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi thèm cơ thể của ta?”
“Thân hình của ngươi chỉ thuộc tiêu chuẩn trung đẳng, còn kém hơn cả vợ dự bị của ta.” Hạ Thiên nhìn Lương Diệu Trúc: “Ngươi có đi hay không? Nếu không đi, ta ném thẳng ngươi ra ngoài.”
Y Tiểu Âm nói với Hạ Thiên: “Chàng đừng làm ẩu. Chàng muốn nghỉ ngơi thì đi ngủ trước đi. Lát nữa ta còn chuyện cần làm.”
“Tối rồi mà nàng cũng còn có chuyện để làm sao?” Hạ Thiên hơi nghi hoặc hỏi.
“Chàng không cần biết đâu.” Y Tiểu Âm cũng không giải thích với Hạ Thiên, chỉ khuyên: ‘Nếu chàng cảm thấy nhàm chán, chàng đến tìm Triệu Thanh Thanh đi. Nàng ấy đến Nam Cương rồi, đang ở Hồ gia.”
“Ừm.” Hạ Thiên gật đầu: “Thanh Thanh nha đầu đến là để Tửu Nhi bái nhập Quỷ Y Môn.”
Y Tiểu Âm cũng biết Triệu Thanh Thanh nhận một đứa em gái, chỉ là hơi lấy làm lạ: “Cô bé bái Vạn lão tiên sinh làm vi sư? Như vậy cô bé chẳng phải sẽ trở thành sư cô của chàng sao?”
“Cái gì sư cô? Không có chuyện đó đâu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Lão đầu kia là sư phụ của đại sư phụ ta, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Hừ hừ.” Lương Diệu Trúc ngược lại cảm thấy khó chịu với chuyện này, bởi vì đến bây giờ nàng còn chưa phải là đệ tử chính thức của Vạn Quy Nhân, hiện tại lại có cô gái nhỏ cướp sư phụ của nàng.
Hạ Thiên nói: “Ngươi hừ cái gì? Mặc dù Tửu Nhi rất đáng ghét, nhưng thiên phú của con bé cao hơn ngươi.”
“Còn lâu ta mới tin.” Lương Diệu Trúc lắc đầu: “Nếu ta không phải người cổ tộc, ta đã sớm là đệ tử thân truyền của lão tiên sinh rồi, nào đến phiên người khác chứ.”
Y Tiểu Âm đứng dậy, nói với Hạ Thiên: “Ta và Lương Diệu Trúc muốn ra ngoài một chuyến, khả năng mấy ngày nữa sẽ không về. Nếu chàng muốn đi cùng, chàng nhất định phải nghe lời ta. Đương nhiên, chàng có thể đi tìm Triệu Thanh Thanh hoặc về Giang Hải cũng được.”
“Được rồi.” Hạ Thiên khoát tay: “Hai ngày nữa ta cũng có việc, cần phải ra ngoài, vừa lúc ta nói với nàng luôn.”
“Chàng có chuyện gì sao?” Trong lòng Y Tiểu Âm dâng lên sự nghi hoặc.
Hạ Thiên thuật lại tin tức mà bé ngoan gửi cho hắn một lần cho Y Tiểu Âm nghe, sau đó nói: “Mặc dù Ám Ảnh Đoàn là do nhị sư phụ thành lập, nhưng vợ sư tỷ, còn có vợ sát thủ đều đổ xuống không ít tâm huyết, ta không thể để người khác phá hỏng được.”
“Ừm, vậy chàng đi đi.” Y Tiểu Âm gật đầu, cũng không nói gì thêm mấy câu chú ý an toàn sáo rỗng gì cả, bởi vì thật sự chẳng có mấy ai có thể khiến cho Hạ Thiên cảm nhận được nguy hiểm.
“Vợ Y Y, nàng nói nghe lạnh nhạt quá.” Hạ Thiên hơi cảm thấy thương tâm: “Chúng ta có thể sẽ không gặp nhau mấy ngày, chẳng lẽ không làm một trận oanh oanh liệt liệt.”
Y Tiểu Âm ý thức được Hạ Thiên muốn nói cái gì, nguýt hắn một cái: “Chàng im miệng đi, ta không muốn nghe mấy chuyện này nữa.”
“Được, vậy về sau ta không nói nữa.” Hạ Thiên cười hì hì. Hắn nghĩ, đến lúc đó cứ trực tiếp làm là được.
Y Tiểu Âm làm sao mà không đoán được tâm tư của hắn, nhưng nói nhiều cũng vô ích, nàng cùng với Lương Diệu Trúc ra ngoài.
“Haiz, không thì đi tìm Thanh Thanh nha đầu thôi.” Hạ Thiên ở lại một mình trong nhà trúc thật sự quá nhàm chán, trong lúc hắn đang định đi tìm Triệu Thanh Thanh, điện thoại lại vang lên.
Hạ Thiên móc điện thoại ra kiểm tra, phát hiện là Ngải Luân gọi đến.
Không chút nghĩ ngợi, hắn dập máy.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên.
Hắn lại tiện tay dập máy lần nữa.
Đến lần thứ ba, hắn mới nghe máy: “Nhị sư phụ, ông gọi điện thoại cho ta làm gì?”
“Tên khốn kiếp ngươi dám cúp điện thoại của ta? Ta là sư phụ của ngươi đấy.” Ngải Luân khó chịu quát Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Đúng, ông là sư phụ của ta. Ta có thể chứng minh.”
Nói xong, hắn lại cúp điện thoại.
Một lát sau, Ngải Luân hùng hổ đi tới nhà trúc, trừng mắt với Hạ Thiên, mắng to: “Tiểu tử ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
“Nhị sư phụ, ông đánh không lại ta, ông bớt khoác lác mấy câu này đi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Vì sao ngươi cúp điện thoại của ta?” Ngải Luân quát hỏi.
Hạ Thiên giải thích: “Ta chỉ tiếp điện thoại của mỹ nữ. Nhị sư phụ ông rõ ràng đang ở gần đây, còn gọi điện thoại cho ta làm gì? Không phải cởi quần đánh rắm vẽ vời cho thêm chuyện à?”
“Ngươi đúng là.” Ngải Luân thở dài một hơi, nói với Hạ Thiên: “Ta chẳng nói mấy lời vô bổ với ngươi nữa. Ta thật sự có chuyện tìm ngươi.”
Hạ Thiên gật đầu: “Ta nhìn ra được mà, nhất định còn là chuyện không làm được. Cho nên ông mới gọi điện thoại cho ta mà không phải trực tiếp đến tìm ta.”
“Ngươi thông minh như thế, ngươi không ngại đoán xem ta tìm ngươi có chuyện gì?” Ngải Luân mỉm cười, gương mặt nghiền ngẫm nhìn Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận