Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4004: Năm giây nữa, hắn ta sẽ chết

“Thân hóa thần diễm!”
Nam nhân mặc kim bào lập tức hét lớn một tiếng, cả người hóa thành một chùm khí tức màu vàng, vọt đến đằng xa, gương mặt cảnh giác nhìn Hạ Thiên, khắp gương mặt chỉ toàn là kinh nghi bất định.
“Ta ngược lại đã coi thường ngươi.”
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, hắn ta đã nói trước: “Vừa rồi ngươi đã tránh thoát được Thần Diễm Phần Kim Chưởng.”
Hạ Thiên bĩu môi, thậm chí lười đáp lại hắn.
Tào Thiển Thiển đứng bên cạnh Hạ Thiên, chê cười: “Ngươi cũng rất lợi hại, có thể tránh thoát được khóa cổ của Hạ Thiên.”
“Tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta.”
Nam nhân mặc kim bào giận dữ: “Ngươi chẳng qua chỉ là linh uẩn đút cho lão tổ mà thôi. Nơi này có phần cho ngươi lên tiếng sao?”
“Ngươi mới là tiện nhân đấy.”
Tào Thiển Thiển hoàn toàn không sợ uy hiếp của nam nhân mặc kim bào, trực tiếp phản bác: “Long gia các ngươi dùng nhân mạng làm linh uẩn, hơn phân nửa chính là tà ma ngoại đạo, sớm nên chết hết cả nhà mới đúng.”
“Đi chết đi.”
Nam nhân mặc kim bào tức đến mức nghiến răng, khoát tay đánh một luồng khí tức màu vàng về phía Tào Thiển Thiển.
“A!”
Tào Thiển Thiển giật mình. Mặc dù nàng nói rất cứng miệng nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một người bình thường, không thể ngăn cản loại công kích đó, liền vội vàng núp sau lưng Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không có phản ứng gì quá lớn, tiện tay quét khí tức màu vàng sang một bên.
“Ngươi nhất định đang che giấu thực lực.”
Nam nhân mặc kim bào nhìn thấy, không khỏi nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Nghịch Thiên Bát Châm có lợi hại như thế nào thì cũng chỉ là một bộ châm pháp mà thôi, chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên thành công.”
Hạ Thiên cười nói: “Nếu không phải, làm sao nó được gọi là Nghịch Thiên Bát Châm chứ?”
Nam nhân mặc kim bào không khỏi cười lạnh, lộ ra biểu hiện ngoan vị: “Ta đối với ngươi càng lúc càng cảm thấy hứng thú. Nếu Nghịch Thiên Bát Châm thần kỳ như vậy, ta nhất định phải đoạt được, cũng tăng thêm một hai phần tiên cơ cho đại đạo của ta.”
“Ngươi đừng có nằm mơ.”
Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự hờ hững: “Muốn nghiên cứu Nghịch Thiên Bát Châm, bây giờ ngươi đã có cơ hội.”
Nam nhân mặc kim bào nhẹ gật đầu.
Hắn ta kiêu ngạo nói: “Không sai, chỉ cần thu thập ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ trực tiếp sưu hồn ngươi, Nghịch Thiên Bát Châm dĩ nhiên sẽ là của ta.”
Hạ Thiên mỉm cười, cũng không nói lời nào.
“Cười cái gì, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi?”
Nam nhân mặc kim bào cực kỳ khó chịu với nụ cười của Hạ Thiên, lạnh lùng nói: “Hay là ngươi sợ đến mức choáng váng đầu óc rồi?”
Hạ Thiên cười nói: “Ta chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi chẳng những là một tên ngu ngốc, phản ứng còn rất trì độn.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nam nhân mặc kim bào có vẻ khó hiểu.
“Chẳng có ý gì cả, ngươi hẳn còn thừa lại chưa đến mười giây.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Là giao phó di ngôn hay là tìm quan tài cho mình, cứ tùy ngươi vậy.”
Nam nhân mặc kim bào một lần nữa bị Hạ Thiên chọc giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sát khí bạo tràn: “Hạ Thiên, ngươi quả thật không coi ai ra gì. Bây giờ ta sẽ dùng chiêu thức mạnh nhất trong thần diễm đưa ngươi xuống địa ngục.”
Lập tức, ông ta giơ ngón giữa và ngón trỏ lên, một ngón chỉ thiên, một ngón chỉ địa, đồng thời miệng còn lẩm bẩm, sau đó quát lớn một tiếng; “Kiếp lực hóa khí, thần diễm vô địch.”
Tào Thiển Thiển nhịn không được sự hiếu kỳ trong lòng, quay sang hỏi Hạ Thiên: “Ông ta hình như không phải Độ Kiếp Kỳ, tại sao ông ta lại có kiếp lực?”
Hạ Thiên nhìn nàng một chút: “Tại sao ngươi biết kiếp lực?”
“Trương tỷ tỷ nói cho ta biết.”
Tào Thiển Thiển thản nhiên trả lời: “Vừa rồi ta cũng đã nói, trong khoảng thời gian này, nàng ấy đã phổ cập cho ta không ít tri thức. Nhưng ta cũng chỉ nghe nàng ấy nói, bản thân cũng chỉ vừa mới có chút cơ sở tu tiên thôi.”
Hạ Thiên lại hỏi: “Vị Trương tỷ tỷ mà ngươi nói là ai?”
“Nàng ấy tên Trương Lăng Linh.”
Tào Thiển Thiển có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Nàng ấy nói nàng ấy là bạn tốt của ngươi, còn muốn nhận ta làm đồ đệ của nàng ấy, nhưng ta còn chưa đồng ý, chỉ tạm thời học nàng ấy cách làm sao tu tiên mà thôi.”
“Nàng ấy cũng không phải bạn của ta, nhưng cũng không phải là địch.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
“Được thôi.”
Tào Thiển Thiển cũng không tiếp tục đề tài này.
Nàng chỉ vào nam nhân mặc kim bào cách đó không xa, nói với Hạ Thiên: “Ngươi không có ý định ngăn cản hắn ta sao?”
“Không cần ngăn cản.”
Hạ Thiên vân đạm phong khinh nói: “Còn năm giây nữa, hắn ta sẽ chết.”
Nam nhân mặc kim bào nghe Hạ Thiên nói, không khỏi cuồng tiếu: “Hạ Thiên, cuối cùng ngươi cũng sẽ bị chính sự tự đại của ngươi hại chết mà thôi. Nếu ngươi kịp thời ra tay ngăn chặn ta vận công, có lẽ ngươi còn có một hai phần thắng. Nhưng bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.”
Trong lúc nói chuyện, khí tức màu vàng một lần nữa từ đan điền khí hải hắn ta dâng lên.
Luồng khí tức dũng mãnh tiến về phía sau, hướng ra bốn phía liên miên không dứt.
Trong động phủ giống như có một tầng sương mù màu vàng, không khí cũng nóng rực hẳn lên.
“Này, Hạ Thiên, tình huống có chút không ổn. Tên này có chỗ nào giống với người sắp chết đâu.”
Tào Thiển Thiển cảm giác hô hấp có chút khó khăn, cũng không thể hiểu được Hạ Thiên: “Nếu ngươi có thể giết hắn ta, vì sao lại không dứt khoát chứ?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Đã đến giờ.”
“Không sai, đã đến giờ.”
Nam nhân mặc kim bào cũng ngưng tụ một trường kiếm màu vàng, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, sau đó huy kiếm chém về phía Hạ Thiên; “Thời gian của ngươi đã đến.”
Trường kiếm còn chưa chém tới đỉnh đầu Hạ Thiên, hắn ta bỗng cảm thấy cổ họng ngòn ngọt.
Tiếp theo, một dòng máu tươi dâng lên, giống như nước suối, liên tục không ngừng.
Ọe.
Khí tức nam nhân mặc kim bào trong nháy mắt tan rã, trường kiếm màu vàng cũng không còn thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận