Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2376. Là sống hay chết thì phải xem ý kiến của hắn

“Nữ nhân này đến từ một tổ chức điều tra tư nhân gọi là Thiên Kiêu, bọn hắn chuyên môn điều tra các loại bí mật, tiếp đó rao bán những bí mật đó ở trên mạng.”
Nam Cung Uyên đưa tay chỉ Cao Trân Trân, nói tiếp: “Bao gồm tên Mã Hán Khắc kia, cũng là thành viên của Thiên Kiêu.”
Mấy năm gần đây, Thiên Kiêu đều âm thầm điều tra tình hình của Trường Sinh hội và Tiêu Đảo, rồi làm cho Thiên Cung Tiêu gia bất mãn, cho nên trực tiếp ra lệnh cho Boss của bọn ta, phái bọn ta một mẻ hốt gọn người của Thiên Kiêu, diệt cỏ tận gốc.
“Quả nhiên có quan hệ với Trường Sinh hội, còn có Tiêu Đảo rốt cuộc là nơi nào?” A Cửu không khỏi lâm vào trầm tư, một bên tự lẩm bẩm.
Gần đây nàng gặp phải không ít chuyện đều liên quan đến cái Trường Sinh hội này, giống như có người cố ý thả mồi, đi đến đâu cũng đều nghe thấy.
“Tiêu Đảo nghe nói là một hang động tiêu tiền, chỉ cần có tiền thì có thể mua được tất cả.”
Nam Cung Uyên thuận theo A Cửu mà nói: “Hòn đảo này không được đánh dấu trên bản đồ, cũng không có vệ tinh nào có thể định vị được nó.”
“Muốn đến đó chỉ có một khả năng, đó chính là nhận được lời mời của Trường Sinh hội, bởi vì đảo chủ chính là hội trưởng của Trường Sinh hội, cũng chính là chủ nhân chân chính của Trường Sinh Đế Quân, bên ngoài gọi là trường sinh chủ.”
A Cửu không hiểu hỏi: “Vậy Trường Sinh hội, Tiêu Đảo và Thiên Cung Tiêu gia có quan hệ thế nào?”
“Cái này ta cũng không rõ.”
Nam Cung Uyên liếc nhìn Hạ Thiên, phát hiện hình như hắn hơi cau mày lại, bị dọa sợ đành bổ sung thêm: “Ta chỉ nghe nói trường sinh chủ chính là người của Tiêu gia, Trường Sinh hội cũng là sản nghiệp của Tiêu gia.”
Theo lời nói của Nam Cung Uyên, trong mắt Cao Trân Trân tràn đầy vẻ tuyệt vọng, bởi vì nàng âm thầm điều tra Trường Sinh hội và Tiêu Đảo, cho nên nàng biết những người kia kinh khủng cỡ nào, vùng biển này cách Tiêu Đảo không xa, chỉ sợ người núp trong tối của Trường Sinh hội đã sớm theo dõi chiếc thuyền này, lần này thật sự chết chắc rồi.
“Ta đã nói hết những gì ta biết rồi.”
Nam Cung Uyên xụi lơ té trên boong thuyền, thở hổn hển nói: “Hai vị phải tuân thủ hứa hẹn, để ta an toàn rời đi.”
A Cửu vừa muốn nói chuyện, Triệu Thanh Ca không biết từ nơi nào chui ra, tươi cười nói: “E là ngươi không thể rời khỏi được đâu.”
“Ngươi không chết?”
Nam Cung Uyên kinh ngạc liếc nhìn Triệu Thanh Ca: “Vừa nãy ta đã giết chết ngươi ở đáy thuyền rồi cơ mà.”
“Ồ, ngươi giết nhầm người.”
Triệu Thanh Ca cười ha ha, thuận miệng giải thích nói: “Ngươi giết là người vô danh mà Hạ Thiên và Cửu tiểu thư dẫn tới, hắn tương đối xui xẻo, thân thể vốn nhiễm bệnh là còn chưa khỏi, không ngờ lại gặp phải độc thủ của ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Người kia không phải có bệnh, mà là bị nhiễm âm cực hoàn.”
“Không quan trọng, dù sao cũng đã chết.”
Triệu Thanh Ca có chút ít áy náy nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Ngại quá, không thể chăm sóc tốt bạn bè của các ngươi.”
“Hắn cũng không phải bạn bè của chúng ta.” Hạ Thiên phản bác: “Chỉ là tiện tay cứu một tên đần từ trong biển mà thôi.”
Triệu Thanh Ca liên tiếp bị Hạ Thiên ngắt lời, tâm trạng liền có chút không vui: “Hạ tiên sinh đúng là lạnh lùng, động mạch chủ của người kia bị người cắt đứt, hơn phân nửa là không sống nổi.”
“Hắn có thể sống tiếp hay không, việc này lúc khác lại nói.”
A Cửu biết Hạ Thiên có thủ đoạn cải tử hoàn sinh, đối với sống chết của “người bạn” ngược lại cũng không lo lắng, “Thật ra ta rất tò mò, vừa nãy tại sao ngươi nói Nam Cung Uyên không thể rời khỏi vậy?”
“Bởi vì đây là thuyền của ta.”
Vẻ mặt Triệu Thanh Ca kiêu ngạo, ngữ khí có chút lãnh khốc nói: “Không có sự đồng ý của ta, thì không ai có thể xuống thuyền.”
Hạ Thiên phiền nhất là cái loại cố làm ra vẻ này, không muốn nghe mấy lời ba hoa này: “Trên đời này mặc kệ là chỗ nào, nếu ta và Cửu nha đầu muốn đến thì có thể đến, muốn đi thì cũng có thể đi, lời ngươi nói không được tính.”
“Ta biết Hạ Thiên ngươi võ công cao cường, nhưng có đôi khi vũ lực cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề.”
Triệu Thanh Ca tiếp tục nở nụ cười, “Bởi vì trên thế giới này, tồn tại lực lượng còn cao hơn cả vũ lực, mà ta vừa vặn nắm giữ loại lực lượng này.”
“Ồ, đó là lực lượng gì?”
“Đó là lực lượng mà các ngươi không thể nào tưởng tượng nổi, nói với các ngươi cũng vô dụng thôi, giống như con kiến vĩnh viễn không hiểu cái gì gọi là sức ngựa.”
Triệu Thanh Ca vẫn còn tiếp tục làm màu, sau đó lại tự mình thở dài nói: “Vốn còn muốn cẩn thận chiêu đãi các ngươi, đáng tiếc lại xảy ra biến cố như vậy, chỉ có thể đành thế thôi, dù sao ta chính là thành viên của Trường Sinh hội, lần này cũng đến Tiêu Đảo.”
“Lại là một thằng đần.” Hạ Thiên trực tiếp nhận xét.
A Cửu gật đầu đồng ý: “Lời này chàng nói rất đúng.”
“Tự tin là tốt, nhưng hai người các ngươi thật sự hơi quá rồi.”
Triệu Thanh Ca lần nữa thở dài, cũng lười nói thêm gì nữa, “Ta cũng không muốn giết các ngươi, chờ đến Tiêu Đảo ta giao các ngươi cho trường sinh chủ là xong.”
“Là sống hay chết, thì phải xem ý kiến của hắn.”
Đúng lúc này, tiếng còi của tàu thủy vang lên, trên mặt biển xuất hiện một hòn đảo nơi mặt trời mọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận