Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4294: Thế giới này không tồn tại người ta không thể trêu chọc

“Ta sẽ không chết, muốn chết là ngươi.”
Hạ Thiên đương nhiên sẽ không chạy, đồng thời hắn cũng chẳng có thói quen lâm trận đào tẩu.
“Hạ Thiên, coi như ta xin ngươi đấy, đi mau đi.”
Chu Cửu Thần gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh: “Người này là đệ tử của Long Tượng Thượng Sư, tuyệt đối không thể trêu chọc.”
“Thế giới này không tồn tại người ta không thể trêu chọc.” Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Nếu có, vậy thì càng phải xử lý nhanh một chút.”
Chu Cửu Thần khẩn cầu: “Nếu ngươi không đi, vậy chuyện này cứ giao cho ta xử lý. Ngươi đừng có lên tiếng, cũng đừng ra tay, có được không?”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến.
“Chồng, nếu Chu công tử muốn giải quyết, vậy thì cứ để hắn thử một chút.”
Phù Diêu Tiên Tử tiến lên kéo Hạ Thiên, truyền âm nói: “Sau tấm bình phong có người đang nhìn trộm bên này, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến thì tốt hơn.”
Hạ Thiên nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Phù Diêu Tiên Tử. Thật ra nàng cũng không tin tưởng Chu Cửu Thần, chỉ muốn mượn cơ hội thăm dò suy nghĩ thật sự của hắn, cùng với mục đích hắn kéo hai người gia nhập Cực Tinh Tông.
Dù sao, đối phó với tên Ma Ha Tử kia không khó, cứ quan sát một lát rồi hãy ra tay.
“Được, ngươi muốn giải quyết thì cứ giải quyết đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó nói với Chu Cửu Thần: “Nếu không giải quyết được thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi giải quyết tên ngốc đó.”
Chu Cửu Thần thấy Phù Diêu Tiên Tử đã khuyên được Hạ Thiên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Ma Ha Tử: “Ma Ha Tử, ngươi chỉ chịu một bạt tai, cũng không cần thiết chuyện bé xé ra to. Ta thay mặt Hạ Thiên nói lời xin lỗi ngươi.”
“Xin lỗi? Có tác dụng gì cơ chứ?”
Ánh mắt Ma Ha Tử tràn ngập sự âm lệ. Hắn rút một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, nhẹ nhàng lau sạch vết máu nơi khóe miệng, động tác rất ưu nhã.
“Nói xin lỗi đúng là không có tác dụng gì.” Hạ Thiên khó có được đồng ý với quan điểm này.
Ma Ha Tử ngẩn ra, sau đó cười to: “Heo chết tiệt, ngươi thật sự có một người bạn tốt đấy.”
“Đừng nói nhiều nữa, nói thẳng đi, ngươi muốn thế nào.”
Chu Cửu Thần biết Ma Ha Tử nhất định muốn mượn đề tài để làm chuyện của mình, chỉ hy vọng hắn đừng quá đáng.
“Cực Tinh Tông các ngươi vốn nửa chết nửa sống, cũng may các ngươi không trêu chọc cường địch, cho nên mới kéo dài hơi tàn đến lúc này.”
Ma Ha Tử ngược lại không vội, chậm rãi nói: “Tuy nhiên, cái tát của hắn ngày hôm nay xem như đã hủy đi tương lai tông môn các ngươi. Nếu sư phụ của ngươi biết được chuyện này, nói không chừng sẽ bị tức chết.”
Bọn họ đều biết đằng sau tấm bình phong có mấy vị trưởng lão đang ngồi nhưng không biết là ai.
“Ma Ha Tử.”
Chu Cửu Thần nghe xong, lập tức trợn mắt: “Ngươi có chiêu gì thì cứ việc hướng đến ta, chuyện này không có liên quan đến tông môn của ta, càng không liên quan đến sư phụ ta.”
“Ngươi gánh hết sao?”
Ma Ha Tử bĩu môi cười khẽ, có chút khinh thường nói: “Ngươi lấy cái gì mà gánh? Sư phụ ngươi còn chưa đủ mất mặt sao? Hay là dùng mạng của ngươi để gánh? Hoặc truyền thừa rách rưới của Cực Tinh Tông ngươi?”
“Ngươi không cần nói.” Gương mặt Chu Cửu Thần hiện lên sự do dự nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Ta tặng thiếp mời bàn đào tiên hội cho ngươi, từ đây nhìn thấy ngươi thì né tránh ba trăm dặm, như thế nào?”
Bàn đào tiên hội là đại thịnh hội ba ngàn năm một lần của liên minh tu tiên.
Chỉ cần người có sự theo đuổi đối với tu hành, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp tham dự vào.
Nhưng danh ngạch tham gia có giới hạn, cho dù siêu cấp tông môn như Già Long Bảo Sát cũng chỉ có mười thiệp mời, cho nên không đến lựợt Ma Ha Tử.
Chu Cửu Thần có thực lực yếu kém nhưng bởi vì hắn là Độ Kiếp Kỳ duy nhất của thế hệ này của Cực Tinh Tông, ngược lại nhận được một thiếp mời.
Ma Ha Tử đã sớm đánh chủ ý lên thiếp mời. Hôm nay vừa lúc xuất hiện một thời cơ tuyệt hảo.
Không lấy thì phí.
Nhưng không chỉ mỗi thiệp mời không.
Như vậy lộ ra Ma Ha Tử hắn quá hèn hạ, tính mục đích quá rõ ràng.
Hơn nữa, tiểu tử đánh hắn một bạt tai kia còn chưa bị trừng phạt, hắn làm sao bỏ qua cho được.
“Ha ha, như vậy cũng được xem là có chút thành ý, nhưng chỉ sợ bấy nhiêu vẫn không đủ.” Ma Ha Tử khẽ gật đầu: “Như vậy đi, ta thêm một điều kiện nho nhỏ, chuyện hôm nay coi như xong, về sau ta sẽ không nhắc đến nợ cũ nữa.”
“Điều kiện gì?” Chu Cửu Thần nhướng mày, cảm giác không đơn giản như vậy.
Ma Ha Tử duỗi ngón tay trắng nõn chỉ vào Hạ Thiên, nói với Chu Cửu Thần: “Ngươi chặt đứt bàn tay của bạn ngươi đi, cho hắn biết uy nghiêm của Ma Ha Tử ta không thể xâm phạm.”
“Sau đó, ngươi đâm mù cặp mắt khiến người ta chán ghét đó của hắn, để cho hắn biết cái gì gọi là có mắt không tròng.”
“Cuối cùng, ngươi phế tu vi của hắn, cho hắn biết liên minh tu tiên không phải loại sâu kiến như hắn có thể đến.”
“Chỉ cần ngươi có thể làm được, ta có thể cân nhắc tha cái mạng chó cho hắn, đồng thời cũng buông tha ngươi. Từ đây không tiếp tục nhắm vào ngươi nữa, thậm chí ta có thể năn nỉ sư phụ của ta để Cực Tinh Tông của ngươi khá hơn một chút.”
Chu Cửu Thần nắm chặt nắm đấm, cố gắng nhẫn nhịn.
Hạ Thiên ngược lại rất bình tĩnh. Hắn lười biếng ngáp một cái, xem như việc chẳng liên quan đến mình.
Tuy nhiên, Phù Diêu Tiên Tử cũng biết rất rõ, với tính cách của Hạ Thiên, Ma Ha Tử đã là người chết.
Hạ Thiên xưa nay không quan tâm đến kẻ đã chết.

Cách đó không xa, sau tấm bình phong.
Long Tượng Thượng Sư nghe đồ đệ của ông ta nói như vậy, liền vỗ tay phá lên cười: “Trong số rất nhiều đồ đệ của ta, chỉ có Ma Ha Tử là giống ta nhất. Nếu không có khí phách, làm sao có thể tu hành trên đường, vượt mọi chông gai, thành tựu chính quả vô thượng chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận