Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4230: Chúng ta song tu đi

Thần miếu Rabelais.
Đây cũng không phải là cái tên ban đầu, mà người đầu tiên phát hiện ra ngôi đền này có tên là Rabelais.
Khoảng một trăm năm trước, một nhà thám hiểm tên là Rabelais tình cờ tìm thấy ngôi thần miếu đổ nát này.
Hắn ta cũng đã từng bước vào ngôi thần miếu đó, phát hiện không gian bên trong thực sự khá rộng, tầng hầm được kết nối với một hang động.
Chỉ là sau khi thám hiểm hang động chừng mười mét, hắn ta đã hét lên chói tai, vội vàng trốn ra ngoài, từ đó thường hay lải nhải nói đây là miếu thờ Tà Thần, bất kỳ người nào cũng không nên đến gần. Nếu không sẽ trở nên bất hạnh.
Miếu thờ có sắc thái thần bí ngược lại kích thích vô số người thích leo núi, kẻ yêu thích thần bí học hoặc nhà mạo hiểm đến dò xét.
Nhưng sau khi tiến vào thần miếu, những người đó đều không ngoại lệ, mất tích toàn bộ.
Cho nên, năm mươi năm trước, ba quốc gia dưới chân núi cùng nhau đóng lối vào thần miếu, còn cùng nhau ban hành một thông báo nghiêm khắc, cấm bất cứ kẻ nào tiến vào thần miếu, chỉ có thể tham quan bên ngoài.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đương nhiên không biết những chuyện này, nhưng cho dù biết, cả hai cũng không thèm để ý.
Bọn họ rất nhanh tìm được ngôi thần miếu trong bóng tối trên đỉnh Mont Blanc.
Mặc dù thần miếu chỉ còn lại bức tường đổ, nhưng kết cấu chủ thể vẫn còn giữ lại, không giống với bất cứ phong cách thần miếu nào trên thế giới.
Mỗi một mặt tường là một tảng đá, bên trên không hề có tạo hình hoặc vết tích gia công nào cả.
Nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng.
Trên đỉnh Mont Blanc không thể nào có tảng đá to như vậy. Cho dù có cũng không có khả năng chở đến đây, đây không phải nhân lực là có thể làm được.
Nếu nhất định phải giải thích, vậy cũng chỉ có một loại khả năng, nơi này đã từng xuất hiện người siêu phàm, hoặc có thể nói chính là tu tiên giả.
“Ngôi miếu này khá cổ quái.”
Kiều Tiểu Kiều chậm rãi bước đến bên ngoài ngôi thần miếu, quan sát cẩn thận xung quanh, phát hiện trên hòn đá có khắc hoa văn tối màu: “Bất luận hoa văn hay là chất liệu, đều mang một luồng khí tức cực kỳ âm lãnh, giống như… còn sống.”
“Hoa văn này có điểm giống với tĩnh linh văn.” Hạ Thiên liếc qua, thuận miệng nói.
Nói xong, hắn duỗi tay ra, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một hoa văn màu vàng.
“Tĩnh linh văn?” Ánh mắt Kiều Tiểu Kiều nhìn chằm chằm hoa văn màu vàng, cười nói: “Đây chính là thu hoạch của chàng trong lần đến thế giới địa tâm sao?”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Cái tên mặt trắng kia cho ta, có thể trong nháy mắt chuyển hóa linh khí thành kiếp lực. Tuy nhiên, về sau, ta nhất định sẽ tìm tên ngu ngốc đó đánh cho một trận thật đau.”
“Hắn ta giúp chàng ân tình lớn như thế, chàng còn muốn đánh hắn ta?” Kiều Tiểu Kiều khẽ cười: “Bóng đen kia còn chưa được sự đồng ý của chàng đã cho chàng chỗ tốt, trong lòng chàng cảm thấy khó chịu, đúng không?”
Hạ Thiên cười nói: “Vẫn là vợ Tiểu Kiều hiểu ta.”
“Tính cách của chàng bộc trực như thế, xưa nay không che giấu, ai mà không hiểu chứ.” Kiều Tiểu Kiều mỉm cười nói. Hạ Thiên vừa thu hoa văn trong lòng bàn tay, vừa nói với Kiều Tiểu Kiều: “Hoa văn này có thể truyền lại. Trải qua Băng hỏa linh thể tịnh hóa và tinh luyện, truyền cho các nàng cũng không có nguy hại gì, thậm chí các nàng còn có thể ngưng luyện kiếp lực.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Kiều Tiểu Kiều nghe xong, không khỏi cao hứng. Bởi vì các nàng đã sớm đạt đến cảnh giới Độ Kiếp Kỳ, nhưng chỉ có cảnh giới tương xứng, còn chưa phát huy được thực lực nên có. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là, bất luận Tiên Vân đại lục hay là trái đất, đều không thể cung cấp tài nguyên, công pháp cho Độ Kiếp Kỳ tu hành, cũng không có bất kỳ điển tạ nào để tham khảo. Thành ra, trong thời gian lâu như vậy, Nguyệt Thanh Nhã và Cơ Thanh Ảnh đều tìm kiếm phương pháp tu hành Độ Kiếp Kỳ. Đáng tiếc vẫn không có tiến triển gì quá lớn, chỉ biết là cần có kiếp lực mà thôi.
Nhưng muốn có kiếp lực thì cần phải độ kiếp. Mà làm thế nào để dẫn thiên kiếp đến thì không có manh mối, dẫn đến sự bế tắc. Hiện tại, Hạ Thiên đã nhảy qua nan đề dẫn đến thiên kiếp, có thể trực tiếp chuyển hóa linh khí thành kiếp lực, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Tuy các nàng còn chưa biết làm cách nào để độ kiếp phi thăng, nhưng ít nhất các nàng có thể sử dụng một thân tu vi của mình.
Cho dù liên minh tu tiên phái cao thủ Độ Kiếp Kỳ đến, các nàng cũng không còn bị động giống như lúc trước.
“Vợ Tiểu Kiều, chúng ta song tu đi.” Hạ Thiên chững chạc đưa ra yêu cầu.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười từ chối: “Bây giờ không phải lúc.”
“Ta không nói bây giờ.” Hạ Thiên nói: ‘Thời gian địa điểm cho nàng chọn, nhưng cũng đừng quá lâu.”
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười: “Chờ chúng ta đến Tiên Vân đại lục, đến lúc đó sẽ nói sau.”
“Được.” Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến. Mấy bà vợ của Hạ Thiên ở Tiên Vân đại lục đã lâu rồi không có song tu, vừa lúc có thể cùng nhau thỏa mãn. Kiều Tiểu Kiều cũng không tiếp tục nói đến đề tài này nữa. Nàng dạo bước đến hậu viện thần miếu bị tàn phá, ở đó có một cái tảng đá còn khá hoàn chỉnh: “Ta có cảm giác tảng đá này không phải tự nhiên mà đặt ở đây, mà là được người ta cố ý, hẳn dùng để đè thứ gì đó bên dưới.”
Hạ Thiên chậm rãi bước đến, thuận miệng nói: “Đoán chừng là tầng hầm hoặc ám đạo nào đó.”
“Này, vì sao hai người các ngươi lại ở đây?”
Lúc này, bên ngoài miếu bỗng nhiên vang lên một tiếng quát to, dường như dùng hết âm lượng mà quát: “Ngôi thần miếu này cấm bất cứ kẻ nào tiến vào. Các ngươi mau cút khỏi đây cho ta.”
Người đến mặc đồng phục cảnh sát, nói là tiếng Pháp, Hạ Thiên hoàn toàn nghe không hiểu. Hắn bĩu môi nói: “Ngươi lảm nhảm cái gì vậy? Ngươi nói tiếng người giùm đi.”
Đối phương cũng nghe không hiểu Hạ Thiên nói cái gì, chỉ cảm thấy thái độ của hắn bất thiện, lập tức móc khẩu súng bên hông ra: “Mau giơ tay lên, nếu không ta sẽ nổ súng.”
“Ta ghét nhất người khác cầm súng chỉ vào người của ta. Nếu ngươi muốn chết, ngươi cứ tiếp tục chỉ.” Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn người đến. “Chồng, chàng đừng lên tiếng, để ta ứng phó.” Kiều Tiểu Kiều khoát tay với Hạ Thiên, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt người kia, dùng tiếng Pháp đáp lại: “Chúng ta chỉ là du khách đến chơi, cảm thấy hiếu kỳ đối với ngôi miếu này, cho nên chúng ta mới đến xem một chút. Nếu có gì mạo phạm, mong ngươi thông cảm bỏ qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận