Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2403: Thiên đạo pháp bảo

Mưa phong như tiễn rơi xuống mặt đất, ánh sáng màu xanh lam lại giống như hỏa diễm, dính đến đâu là cháy đến đấy.
Hạ Lãnh nhớ tới cơn mưa xương cốt vừa nãy của Khổng Thanh Tùng y hệt Bạo Vũ Lê Hoa Châm, mà mưa ánh sáng xanh của hòa thượng này còn khủng bố hơn hắn, đúng là khó lòng phòng bị, Hạ Lãnh chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau.
Hơn nữa phải nhanh, bằng không để nó dính lên người thì cơ thể sẽ trực tiếp bị xuyên thủng, sau đó còn bị thiêu cháy đến hài cốt cũng không còn.
“Đừng trốn, các ngươi không trốn thoát được đâu.”
Thanh Liên hòa thượng trôi nổi giữa không trung, giống như tự nói với mình: “Chỉ cần mưa này không ngừng, bần tăng liền có thể mãi mãi phóng ra thứ sắc bén này, mà các ngươi có thể trốn được bao lâu?”
Hạ Lãnh chớp mắt nhảy ra xa vài chục mét, mới miễn cưỡng tránh khỏi bao phủ của mưa sáng kia, hắn tranh thủ mấy giây suy nghĩ làm sao để đến gần đối phương, tạm thời hắn không có thủ đoạn công kích từ xa.
“Lãnh thí chủ, đón lấy cái này đi.”
Lúc này, tiểu hòa thượng không biết từ chỗ nào xông ra, từ xa vứt cho Hạ Lãnh một thứ.
Hạ Lãnh bắt lấy, phát hiện hóa ra là một chiếc ô, rồi xem xét tính thực dụng của ô giấy dầu, không phải mọi loại mưa đều có thể dùng ô che nha.
Nhưng hắn vẫn không xóa bỏ sự nghi ngờ dành cho tiểu hòa thượng, mặc dù trong lòng nghi ngờ không thôi, nhưng hắn vẫn mở ô ra che mưa, mà đúng lúc này, mưa sáng của Thanh Liên hòa thượng cũng đến gần.
“Bộp! Bộp!”
Hạt mưa đánh vào trên mặt ô, phát ra âm thanh như hạt châu lớn bé rơi vào khay ngọc, kỳ lạ là cái ô lại không bị rách.
Loại tia sáng có thể xuyên qua mặt đất, vậy mà không thể làm rách được cái ô giấy dầu này.
Trong lòng Hạ Lãnh thầm nghĩ: Xem ra tiểu hòa thượng kia cũng không phải nhân vật đơn giản, đúng là cả đám giả heo ăn thịt hổ.
“Hừ, niệm tình ngươi tu hành không dễ, vốn không muốn gây hại đến tính mạng của ngươi, đáng tiếc ngươi lại tới cản trở việc của bần tăng.”
Thanh Liên hòa thượng dĩ nhiên cũng nhìn thấy tiểu hòa thượng, tiện tay bắn ra một đạo hàn quang.
“Dừng tay!”
Hạ Lãnh quát lớn một tiếng, chớp mắt liền bay đến trước mặt tiểu hòa thượng, đỡ được đạo hàn quang kia.
Hạ Lãnh tức giận trừng Thanh Liên hòa thượng: “Hắn vẫn là trẻ con!”
“Ở trước mặt hắn, chỉ sợ ngươi mới là một đứa trẻ!”
Thanh Liên hòa thượng có chút khinh bỉ nói: “Ngươi tưởng tiểu hòa thượng này là ai cơ, hắn chính là Vũ Nữ ngàn năm trước biến thành, ở lại trong chùa cũng là vì tìm cơ hội báo thù Khổng Thị nhất tộc mà thôi.”
Tiểu hòa thượng vẻ mặt mê man: “Ta không biết ngươi đang nói gì cả.”
“Bần tăng giúp ngươi loại bỏ Khổng thị, ngươi không cảm kích thì thôi, còn ở đây vướng chân vướng tay.”
Vẻ mặt Thanh Liên hòa thượng nặng nề, bỗng nhiên có chút tức giận nói: “Thôi, bần tăng còn có chuyện quan trọng khác, không thể ở lại đây lâu, hôm nay liền mở mang tầm mắt cho các ngươi, biến ngôi chùa này thành hồ nước.”
Nói xong, Thanh Liên hòa thượng lướt lên không trung.
Hạ Lãnh giao tiểu hòa thượng cho Cơ Cửu, dặn dò bọn họ nói: “Các ngươi nhanh chóng rời khỏi đi, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Công tử, vậy còn ngươi thì sao?” Tiêu Tú Nhi có chút lo lắng nói.
“Ta đương nhiên đi đánh tên ngốc kia.” Tính cách lúc này của Hạ Lãnh ngược lại lộ vẻ giống Hạ Thiên, “Chạy trốn cũng không phải là phong cách của ta.”
Tiêu Tú Nhi còn muốn nói gì đó liền bị Cơ Cửu một tay ôm tiểu hòa thượng, một tay khác trực tiếp bắt được cổ tay của nàng, cưỡng ép kéo đi.
Phong Thiên Linh lại vô cùng nghe lời, hết sức phối hợp đi theo Cơ Cửu, chỉ là trước khi đi đưa cho Hạ Lãnh một cái chuông nhỏ tinh xảo.
Hạ Lãnh không rảnh nghĩ nhiều liền treo chuông nhỏ bên hông, mượn lực từ núi giả lập tức bay lên không trung, lao về Thanh Liên hòa thượng.
Giữa không trung, Thanh Liên hòa thượng nâng tay lên, ngưng tụ ra một quả cầu lam cực lớn, to chừng nửa ngôi chùa này, hơn nữa nó còn đang không ngừng phóng đại.
“Phạm Thanh Liên, ăn một quyền của ta đi!” Hạ Lãnh xông lên không trung, phẫn nộ quát.
Trong đôi mắt của Thanh Liên hòa thượng tràn đầy vẻ khinh thường, thản nhiên nói: “Võ công của ngươi ở trước mặt thần thông thuật pháp, chỉ là trò xiếc mà thôi.”
“Mà thần thông thuật pháp ở trước mặt thiên đạo pháp bảo, chỉ như đom đóm thôi à, nếu như ngươi đã muốn đọ sức với bần tăng, vậy thì thử xem ngươi có thể đỡ được thứ này hay không.”
“Đi!”
Thanh Liên hòa thượng đột nhiên dùng hai tay giơ quả cầu ánh sáng kia đập về hướng Hạ Lãnh.
Hạ Lãnh không tránh không né, siết nắm đấm vọt vào bên trong quả cầu, ánh sáng xanh lam vô tận pha lẫn giọt mưa trong nháy mắt xuyên thấu thân thể hắn, sau đó xuyên qua phủ ngũ tạng của hắn.
Chỉ chớp mắt mà Hạ Lãnh đã cảm thấy bản thân giống như bị chém thành muôn mảnh, mỗi một tấc da đều bị ánh sáng kia xuyên qua, từng giọt mưa đều thấm vào da thịt trong người.
Nhưng mà, Hạ Lãnh không hề chết, cũng không thèm dừng lại.
Nắm đấm của hắn vẫn còn, thân mình vẫn như cũ xông lên phía trước.
“Lăn xuống cho ta!”
Hạ Lãnh vọt ra khỏi quả cầu lam sắc, trực tiếp lao đến trước mắt Thanh Liên hòa thượng, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hắn một quyền đánh tới, nặng nề mà đập vào trên mặt Thanh Liên hòa thượng! Thanh Liên hòa thượng giống như mũi tên va đập vào các tòa nhà, rồi nặng nề nện xuống.
Quả cầu xanh lam ở giữa không trung bỗng dưng bùng nổ, tản phát ra ánh sáng chói mắt, lập tức chiếu rọi Bắc Vân Quận sáng như ban ngày, vô số bách tính vốn đã ngủ say đều bị ánh sáng này làm cho giật mình tỉnh giấc, đứng dậy đẩy cửa sổ xem thử, không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Vài giây sau, Hạ Lãnh quay lại mặt đất, chân hơi dính mà như nhũn ra, cả người rơi vào trên mặt đất.
Những ánh lam vừa nãy đúng là gây tổn hại cho hắn, bây giờ hắn cảm thấy nội tạng trong người đều đang bị thiêu đốt, đan điền khí hải giống như bị đánh nát, linh khí trong người không thể chứa nổi, đang liên tục trào ra bên ngoài, tu vi của hắn gần như bị phế luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận