Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3344: Ta và hắn là trong sạch

“Đừng nhìn nơi này là tàn cảnh, nhưng bao trùm nguy cơ, không ít hơn hai cảnh còn lại, thậm chí còn nhiều hơn.”
Trương Lăng Linh và Ninh Nhụy Nhụy dò xét tình huống chung quanh. Bọn họ vừa mới cảm nhận được một luồng khí tức kỳ quái đang ba động. Không cần phải nói, nhất định đang có thế lực ngoại lai xâm lấn.
Lúc này, Trương Lăng Linh một lần nữa tiến hành nhắc nhở Ninh Nhụy Nhụy, tránh cho nàng sinh ra khinh thường đối với nơi này, từ đó rơi vào nguy hiểm.
“Ta biết.” Ninh Nhụy Nhụy hoàn toàn không hề xem thường tàn cảnh U Minh: “Trước đó, ở bí cảnh Quy Khư, nếu không có Hạ Thiên, đoán chừng ta đã chết rồi. Mặc dù bây giờ ta miễn cưỡng cũng có sức tự vệ nhưng ta biết rất rõ, cũng không cảm thấy mình ghê gớm đến cỡ nào. Nhân vật thần kỳ trên trái đất nhiều lắm, còn ta thì quá tầm thường.”
Trương Lăng Linh mỉm cười, có chút tán thưởng: “Ngươi hoàn toàn không giống Hạ Thiên. Hắn lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Ngươi đã có đủ tự tin nhưng cùng lúc lại có sự nhận biết rất rõ về bản thân mình.”
“Hạ Thiên không phải là tự tin mà là một ngạo khí không cách nào nói rõ, là sự ngông cuồng không để bất cứ kẻ nào vào mắt.” Ninh Nhụy Nhụy nhớ đến Hạ Thiên, mỉm cười nói: “Nhưng thật sự hắn có thực lực đó, cho nên khí chất và cuồng ngạo lại rất phù hợp. Đúng là một người không cách nào để nói.”
“Ha ha, dường như ngươi đã rơi vào mị lực của hắn.” Trương Lăng Linh cười như không cười nhìn Ninh Nhụy Nhụy, có chút trêu chọc.
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy đỏ bừng, lập tức phản bác: “Không có đâu, là do hắn cứ dây dưa ta, cho đến bây giờ ta còn chưa đồng ý làm nữ nhân của hắn. Hắn cũng không phải loại người mà ta thích.”
“Ngươi tin sao?” Trương Lăng Linh cười hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy tiếp tục phản bác: “Tin chứ. Vì sao lại không tin? Ta và hắn là trong sạch mà.”
Trương Lăng Linh chỉ mỉm cười, không nói.
“Ngươi cười như vậy là có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy bất mãn chất vấn.
“A, lại có người vào?” Trương Lăng Linh vừa định trêu chọc thêm vài câu, sắc mặt lập tức thay đổi, bởi vì nàng cảm nhận được một luồng khí tức rất lạ tiến vào tàn cảnh U Minh từ những vị trí khác nhau.
“Tại sao ta có cảm giác nơi này đã biến thành cái sàng, chỗ nào cũng có thể để lọt người?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu hỏi.
Trương Lăng Linh cảm thán đáp: “Ban đầu, ta định sau khi chữa trị xong cung điện, ta sẽ tu bổ lại những lỗ hổng, không nghĩ đến ám môn lại bị người ta phá, dẫn đến một loạt thay đổi. Xem ra nơi này không yên ổn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Trương Lăng Linh rất nhanh đã đưa ra quyết đoán, trực tiếp nói: “Tất nhiên là từng bước tìm ra những người xâm nhập. Nơi này rất nguy hiểm, sát cơ khắp nơi. Cho dù nhìn qua thì giống như thiên đường, nhưng tiến vào chính là cửu tử nhất sinh. Chúng ta không tìm được bọn họ, nếu chẳng may bọn họ khởi động cơ quan cấm địa, chỉ sợ tàn cảnh này lại càng khó chữa trị hơn.”
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm ra những người xâm nhập thôi.” Ninh Nhụy Nhụy nhớ lại bí cảnh Quy Khư trước đó. Nếu không phải trong thời khắc cuối cùng, Trương Lăng Linh dụ dỗ tu tiên giả kia tự bạo, sau đó thuận thế đẩy hết mọi người ra khỏi bí cảnh, đoán chừng nó cũng sẽ không khác gì nơi này.
“Đi, nguyên tắc lân cận, chúng ta sang bên này trước.” Trương Lăng Linh cảm nhận một chút, phát hiện bên trái cách đó không xa có mấy sợi khí tức lạ lẫm.
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, đi theo sau lưng Trương Lăng Linh, cùng nhau bay vút qua.
….
“Nơi này chính là tàn cảnh U Minh?”
Mấy bóng người ẩn núp ở một bí đạo nào đó lén lút chạy đến, đối diện là một luồng gió ấm áp khiến cho người ta có chút sảng khoái, không khỏi nói một câu: “Cảnh đẹp như vậy, tại sao lại có tên là U Minh chứ?”
Đập vào ánh mắt của bọn họ chính là mấy hòn đảo treo giữa không trung.
Trên đảo, sơn phong đứng thẳng, dòng chảy như thác.
Nơi này không chỉ cây cối um tùm, hoa tươi mọc khắp nơi trên mặt đất, hơn nữa còn có một luồng khí tức viễn cổ như có như không, khiến người ta sinh ra một cảm giác áp bách khó tả.
Nơi này có thể nói đẹp như tiên cảnh, nào đáng sợ như U Minh trong truyền thuyết chứ?
“Nếu không phải ám đạo khó vào, ta cũng muốn ở đây dưỡng lão.” Một thanh niên không có lông mày cảm nhận được nơi này đẹp không sao tả xiết: “Quá đẹp, linh khí lại nồng đậm, vì sao Tiêu gia lại vứt bỏ nơi này chứ?”
“Ngươi chỉ nhìn được chỗ tốt ở đây mà không để ý đến tai họa ngầm cực lớn.” Đầu lĩnh là một nam nhân trung niên trên mặt có hai vết sẹo. Ông ta nghe được thuộc hạ của mình nói, không khỏi dội cho một gáo nước lạnh: “Nơi này là tàn cảnh, linh áp cực kỳ không ổn định. Nói không chừng một ngày nào đó linh áp đến, ngươi sẽ bị ép thành mảnh vụn.”
Gã thuộc hạ gượng cười hai tiếng: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà. Cho dù ta muốn ở lại đây, chỉ sợ gia chủ và đoàn trưởng không cho phép.”
“Biết rõ thì tốt.” Nam nhân mặt sẹo hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nhắc nhở: “Ngươi nhớ kỹ thân phận của chúng ta, chúng ta đến từ Thiên Sát Đoàn nhất lưu thế giới, còn có nhiệm vụ tiến vào tàn cảnh lần này của chúng ta.”
“Thứ nhất, thu thập các loại tài nguyên bên trong tàn cảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận