Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3435: Để ta xem ngươi có bao nhiêu vô địch

“Hừ, ngươi cho rằng tộc lão cũng lỗ mãng giống như ngươi sao? Đúng là thấp hèn không chịu nổi.” Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Nhiếp Tiểu Lý mà nói: “Ngươi tốt nhất đuổi hai nam nhân kia đi, đừng để bọn họ bôi đen Nhiếp gia chúng ta. Ngươi không cần mặt mũi nhưng Nhiếp gia chúng ta cần.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Ta đã nhượng bộ mấy lần, các ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, làm ơn hãy tôn trọng ta một chút.”
“Tôn trọng? Một tiểu tiện nương, ngươi xứng sao?” Gương mặt nữ nhân kia hiện lên sự khinh thường: “Mẹ ngươi là tiện nhân, ngươi cũng là tiện nhân. Nếu không phải Chiêm đại thiếu coi trọng ngươi, ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói với ta…A!”
Lời còn chưa nói hết, mặt nàng ta đã bị một bạt tai.
“Ai, là ai đánh ta?” Nữ nhân kia chấn kinh, hung hăng trừng mắt: “Có phải là ngươi hay không?”
Hạ Thiên ngược lại không phủ nhận, còn cười nói: “Đúng, chính ta đánh đấy, ngươi có ý kiến gì không?”
“Tốt, rất tốt.” Nữ nhân kia tức đến mức muốn bể phổi, tay chỉ vào Hạ Thiên, quát lớn với ba nam nhân kia: “Đây là do ngươi tự tìm. Các ngươi đánh chết hắn cho ta.”
Nhiếp Tiểu Lý đang định ngăn cản nhưng lại bị nữ nhân kia cản lại: “Ngươi cũng đừng đắc ý. Nếu tiểu tử này là bạn của ngươi, nhất định là do ngươi chỉ điểm. Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, đừng trách ta tố cáo ngươi với các tộc lão.”
Bành bành bành.
Ba nam nhân kia còn chưa đến gần Hạ Thiên, người đã trực tiếp bay ngược ra ngoài, giống như bức tranh treo trên tường, gỡ cũng không gỡ xuống được.
“Cái này, cái này…” Nữ nhân kia kinh ngạc không thôi, gương mặt hiện lên sự khó tin: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hạ Thiên cười nói: “Ta là ai, loại ngu ngốc như ngươi không xứng để biết. Ta cho ngươi ba giây, từ nơi này lăn ra ngoài. Bằng không, ta ném ngươi ra.”
“Ngươi dám.” Nữ nhân kia nghe xong, hoàn toàn nổi bão: “Ta là nàng dâu trưởng tôn trưởng tử Nhiếp gia, phu nhân Nhiếp gia chủ tương lai. Ngươi tính là cái gì… A!”
Lời còn chưa nói hết, nàng ta bỗng nhiên trượt chân, cả người trượt về phía sau, lảo đảo trượt đến cửa sổ, trọng tâm bất ổn, cả người rơi xuống.
Nơi này chính là lầu chín.
“Không được.”
Nhiếp Tiểu Lý thấy vậy, không khỏi kinh hô một tiếng.
Mặc dù nàng rất chán ghét vị đại tẩu này nhưng thấy nàng ta rơi ra ngoài, nàng vẫn không nhịn được mà kêu lên sợ hãi, vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn xuống.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vợ tiếp viên hàng không, ngươi không cần lo lắng, lão bà kia nhất định là chết không kịp ngáp.”
“Lần này ngươi gây ra họa lớn rồi.” Nhiếp Tiểu Lý kinh hãi nói: “Mặc dù đại tẩu là người rất chán ghét, nhưng dù sao nàng ta cũng là người mà tộc lão chọn trúng. Ngươi giết nàng ta, ngươi tuyệt đối sẽ chọc giận đám lão già kia.”
“Chỉ một đám ngu ngốc, không có gì đáng lo lắng.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Hơn nữa, lão bà kia tự mình ngã chết, chẳng liên quan gì đến ta.”
Nhiếp Tiểu Lý cười khổ: “Bây giờ nói chuyện này cũng không còn ý nghĩa. Đám lão gia hỏa ngoan cố kia còn lâu mới nghe ngươi giải thích.”
Tiếp theo, nàng quay sang ra lệnh cho ba nam nhân vẫn còn dính trên tường: “Chuyện hôm nay, mọi trách nhiệm sẽ do ta gánh. Các ngươi quay về bẩm báo lại chi tiết cũng được, thêm mắm thêm muối cũng được, nhưng đừng làm liên lụy bạn của ta.”
“Vợ tiếp viên hàng không, cũng không cần phiền toái như vậy đâu. Cứ ném hết bọn chúng xuống dưới kia không được sao?” Hạ Thiên vân đạm phong khinh nói.
Ba nam nhân kia thiếu chút nữa bị dọa đến tè ra quần, đành phải liên tục cam đoan, tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
“Hạ tiên sinh, ngươi thả bọn họ xuống đi.” Nhiếp Tiểu Lý nói với Hạ Thiên: “Giữ bọn họ ở đây cũng không có tác dụng gì đâu. Tộc lão bên kia nhất định cũng sẽ phái người khác đến.”
Hạ Thiên phất tay: “Vợ tiếp viên hàng không đã lên tiếng, các ngươi còn không mau cút đi?”
Lúc này, bọn họ mới từ mặt tường rơi xuống, nửa khắc cũng không dám ở lâu, lộn nhào mà đi.
“Hạ tiên sinh, Thụy Thần, hai người mau rời khỏi chỗ này đi.” Nhiếp Tiểu Lý cân nhắc một chút, sau đó nói với Hạ Thiên và Ninh Thụy Thần: “Ta vốn muốn nhờ mọi người bảo vệ ta, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, đúng là ta đã quá ích kỷ.”
Hạ Thiên hoàn toàn không để ý, cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, ta đã nói rồi, ngươi không cần cân nhắc nhiều như vậy. Chỉ cần ngươi không muốn, không ai có thể ép ngươi, còn lại cứ giao cho ta xử lý.”
“Hạ tiên sinh, ý tốt của ngươi ta xin nhận.” Nhiếp Tiểu Lý không biết nên nói cái gì, khẽ cười: “Ta cũng cảm ơn hậu ái của ngươi. Nếu chúng ta đều độc thân, có lẽ ta sẽ đồng ý kết giao với ngươi. Đáng tiếc, chúng ta đã vô duyên vô phận, gặp nhau cũng không đúng lúc.”
“Vợ tiếp viên hàng không, ngươi nói sai rồi.” Hạ Thiên mỉm cười: “Ta cảm thấy đây mới là đúng lúc. Ngươi yên tâm đi, lễ đính hôn không diễn ra được đâu.”
“Ngươi tốt nhất bỏ tâm tư muốn quấy rối đi.” Nhiếp Tiểu Lý thật sự đang cân nhắc thay cho Hạ Thiên: “Mặc kệ Chiêm gia hay Nhiếp gia, tuyệt đối không có khả năng để buổi lễ đính hôn không thể diễn ra. Nếu không phải ta dùng cái chết để đe dọa, đoán chừng hôm nay đã là hôn lễ chính thức. Hai nhà tìm được nhân vật rất lợi hại, chuyên bảo vệ cho những bữa tiệc cưới.”
“Mặc kệ người lợi hại bao nhiêu cũng không lợi hại bằng ta.” Hạ Thiên ngạo nghễ nói: “Ta là Hạ Thiên, Thiên trong vô địch thiên hạ.”
“Thật sao?” Trong phòng vang lên tiếng cười nhạo, sau đó lạnh lùng nói: “Vậy để ta xem xem ngươi có bao nhiêu vô địch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận