Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2932: Ly Hỏa tiên phái

A Cửu tự nhủ nàng làm không được như Dạ Ngọc Mị, chỉ biết lắc đầu cảm thán: “Haiz, người như ngươi đúng là đủ mệt.”
“Không, đây không tính là gì cả.” Dạ Ngọc Mị khoanh tay mỉm cười: “Ngược lại còn rất thú vị. Nhân vật cực phẩm như Hạ Thiên, cho dù ở Tiên Vân đại lục cũng không tìm ra được. Nếu có thể dẫn hắn đi trên con đường đại đạo, cảm giác thành tựu không cách nào nói rõ.”
“Ngươi cũng quá biến thái.” A Cửu nhìn thần thái say mê của Dạ Ngọc Mị, cảm thấy không còn lời nào để nói: “Hai ngươi đúng là trời sinh một đôi. Ngươi trăm phương nghìn kế dạy dỗ hắn, cho dù hắn khám phá ra cũng sẽ tiếp tục chơi với ngươi. Thật sự rất tuyệt.”
Dạ Ngọc Mị nheo mắt nói: “Ngươi không cảm thấy rất thú vị sao?”
“Không cảm thấy.” A Cửu khinh thường, lắc đầu nói: “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy các ngươi vừa nhàm chán vừa tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn, ha ha...” Dạ Ngọc Mị cũng không có phản ứng quá lớn với từ ngữ này, nàng khoát tay nói: “Chỉ có thể nói muội muội ngươi từng trải quá ít. Ở thế giới tu tiên, mạnh được yếu thua là trạng thái bình thường, không có một khắc an nhàn, bởi vì an nhàn sẽ chết.”
“Được rồi, không nhiều lời nữa.” A Cửu không muốn tiếp tục đề tài này. Bởi vì lập trường và kinh nghiệm của hai người hoàn toàn khác biệt, không có cùng chủ đề để nói chuyện.
A Cửu là phàm nhân, từ nhỏ đã lớn lên ở thế tục. Mặc dù âm Y Môn cũng có chút đặc biệt nhưng thời gian chung đụng với phàm nhân vẫn nhiều hơn, chỉ biết tầm quan trọng của yên ổn, không biết quá nhiều nhân tố không ổn định.
Dạ Ngọc Mị sinh ra ở Tiên Vân đại lục, từ nhỏ đã nếm trải ấm lạnh của nhân gian, thường thấy ngươi lừa ta gạt. Sau khi lớn lên, nàng lại chứng kiến vô số những cuộc tranh đấu ngươi chết ta sống trong tông môn. Cho nên, tâm thái của nàng hoàn toàn là một kẻ săn mồi.
Mặc dù bây giờ nàng đã được Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã cảm hóa không ít nhưng “dã tính” đã ăn sâu trong rễ vẫn khiến nàng không thể tiếp nhận được trạng thái an nhàn.
Huống chi, hiện tại bọn họ đang có cùng một kẻ địch, chính là liên minh tu tiên. Đây chính là một con quái vật khổng lồ. Chỉ dựa vào sức của các nàng, hoàn toàn không cách nào chống lại. Chỉ có kích phát tiềm lực của Hạ Thiên, sau đó các nàng mới có thể dựa vào gió đông Hạ Thiên cùng nhau bay lên, mới có được tư thái bình đẳng nghênh chiến liên minh tu tiên.
Nhưng Hạ Thiên lại là một con cá ướp muối, chỉ thích hưởng thụ, không thích tu luyện.
Dạ Ngọc Mị rất chán ghét người không thích phát triển. Nếu Hạ Thiên không phải nam nhân của nàng, đoán chừng hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại, dạy dỗ Hạ Thiên chính là kế hoạch của đa số thành viên trong hậu cung của hắn. Hơn nữa, bọn họ còn đặc cách nàng có thể tùy cơ ứng biến. Nàng nhất định phải dựa theo phương pháp của mình mà làm.
Dạ Ngọc Mị mỉm cười nói với A Cửu: “Ngươi cảm thấy hắn có thể sử dụng mấy ngày để quay về đây?”
A Cửu suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Hắn nói ba ngày, vậy thì ba ngày.”
“Ta lại cảm thấy hắn không cần đến ba ngày.” Dạ Ngọc Mị nheo mắt nói: “Mặc dù ta đã tính tới phản ứng của hắn, đồng thời cũng sắp xếp xong đường đi của hắn, nhưng hắn tuyệt đối không đi theo đường mà ta đã sắp xếp cho hắn. Hắn là một người lười biếng, cho dù không có đường tắt, hắn cũng có thể tự tạo cho mình một đường tắt.”
“Nhưng tu vi của hắn đã bị mất hết, cho dù có muốn dùng, cũng phải phí chút sức.” Mặc dù A Cửu cảm thấy Dạ Ngọc Mị nói rất có lý nhưng nàng nghĩ Chưởng môn mỗi một trọng thiên cũng không phải gà giòn, không có đạo lý ngay cả Hạ Thiên cũng đánh không lại.
Bọn họ còn chưa nói xong, một luồng hồng quang từ phía dưới bay thẳng lên, sau đó như pháo hoa nổ tung ở Thiên Ngoại Thiên.
“Đây là…” Bạch Tiêm Tiêm mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mặt, không rõ tình huống như thế nào.
Dạ Ngọc Mị ngược lại có chút ngoài ý muốn: “Là Tuẫn Bạo Hồng Quang. Xem ra có người lựa chọn tự bạo để tiến hành cảnh báo cho người trọng thiên khác.”
“Chẳng phải nói…” A Cửu trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, quay sang nhìn chằm chằm sáu cột sáng.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc hồng quang nổ tung, hai cột sáng đột nhiên sáng lên.
Dạ Ngọc Mị sờ mặt, hơi hối hận: “Một lần duy nhất xử lý cả hai Chưởng môn. Xem ra, độ khó ta giao cho hắn vẫn còn quá thấp.”
“Liên tiếp phá hai trọng thiên. Kế tiếp chính là Ly Hỏa tiên phái.” A Cửu bỗng nhiên cau mày, thái độ hơi do dự.
Dạ Ngọc Mị nhìn biểu hiện của A Cửu, thản nhiên nói: “Đó chính là môn phái phụ thân ngươi. Ngươi không muốn can thiệp sao? Ta có thể giúp ngươi.”
“Không cần.” A Cửu do dự vài giây, cuối cùng thở dài: “Sinh tử thành bại đều là mệnh của ông ta, ta có can thiệp cũng vô dụng.”
Dạ Ngọc Mị cười khẽ, không nói gì nữa.
….
Lúc này, Hạ Thiên đã bay lên tứ trọng thiên, cũng chính là vị trí của Ly Hỏa tiên phái.
Phóng nhãn nhìn lại, đập vào mắt là một mảng đỏ bừng, tất cả đều là Thấm Huyết Thiết Sam màu đỏ, thân cây thẳng tắp như kiếm, cành lá cứng rắn như sắt thép.
“Sự việc đã qua nhiều năm rồi, ta rốt cuộc cũng quay lại nơi này.” Hỏa Cửu Linh theo Hạ Thiên đến Ly Hỏa tiên phái, trong lòng tràn đầy cảm khái: “Lần trước khi rời đi, ta còn tưởng rằng vĩnh viễn không về được nơi này. Nơi này quả nhiên một chút cũng không thay đổi.”
Hạ Thiên không hứng thú nghe nàng bùi ngùi, vội thúc giục: “Ngươi nói biết Chưởng môn đang ở đâu, ta mới dẫn ngươi theo. Ngươi đừng lãng phí thời gian của ta nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận