Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4134: Nhầm, nhầm rồi

“Sao?”
Nam nhân kia vô cùng ưu nhã, một tay nhẹ nhàng vung lên, chém cái thứ đang bay về phía hắn ta xuống mặt đất.
“Là một con côn trùng?” Nữ nhân kia cúi đầu nhìn lướt qua, phát hiện là một con côn trùng giáp xác màu bạc to bằng đầu ngón tay.
Nam nhân kia mỉm cười: “Có thể điều khiển được loại côn trùng này chỉ sợ chỉ có Ngũ Độc Đồng Tử, Động chủ Cực Lạc động ở Nam Cương, mới chuyển sang làm sát thủ mấy năm gần đây nhưng thanh danh rất vang dội, giống như sét đánh bên tai.”
“A, ngươi biết tên của ta?” âm thanh của đứa bé kia lập tức đáp lại: “Ngươi cũng tính là chút kiến thức. Ta cũng không đành lòng giết ngươi.”
Nói thì nghe rất hay nhưng động tác trong tay lại không hề có chút khách sáo.
Vù vù vù.
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, hàng ngàn con côn trùng phô thiên cái địa bay đến trước mặt hai người.
Cùng lúc đó, lại có thêm mấy luồng hàn mang xuất hiện, tạo thành mấy bức tường khí, từ bốn phương tám hướng cuốn tới.
“Chồng, không ổn rồi. Đây là kết giới.” Nữ nhân váy trắng thất thanh kêu lên, cả người lùi lại mấy trăm mét, muốn chạy ra khỏi vòng vây.
Sắc mặt nam nhân kia trầm xuống, từ trong ống tay áo lấy ra mấy bình thuốc, cũng lười phân biệt, ném toàn bộ ra ngoài.
Bành bành bành.
Sau mấy tiếng nổ liên tục, lấy sợi dây leo làm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm mét dấy lên một luồng khí vụ màu tím.
“Muốn mượn độn thuật để đào tẩu à, không có cửa đâu.” âm thanh hùng hậu vang lên: “Mọi người đừng cho hắn bất cứ cơ hội nào. Ta đã sớm nghe nói tiểu tử đó rất lợi hại, chỉ cần chủ quan một chút là có thể bị hắn phản sát.”
Nam nhân âm trầm cũng phụ họa: “Không sai, trước giết hắn rồi nói sau.”
“Tuổi trẻ thì nóng tính, nhìn kỹ xem có phải Hạ Thiên hay không rồi nói.” Lão bà lạnh giọng nói: “Đừng có giết nhầm người. Đến lúc đó lại uổng phí sức lực.”
“Không sao đâu.” Ngũ Độc Đồng Tử phản bác: “Có thể nhìn thấu thân phận của ta, chỉ dựa vào khí tức là biết có mai phục, ngoại trừ Hạ Thiên danh xưng đệ nhất thần y thì không còn người nào khác.”
Thiếu nữ kia ngược lại có chút do dự: “Vì sao nữ nhân kia lại gọi hắn là chồng? Có nữ nhân của Hạ Thiên ở đây sao?”
“Ni Xai Phách, không phải vừa nãy ngươi đã gặp qua Hạ Thiên sao? Người này có phải là hắn không?” Nam nhân âm trầm quát hỏi.
Ấn tượng của Ni Xai Phách đối với Hạ Thiên cũng không sâu lắm. Huống hồ một nam một nữ vừa rồi đến quá nhanh, một lời không hợp liền ra tay. Bây giờ sương mù màu tím đầy đất, hắn ta nào có thể xác định.
“Ta đang nói ngươi đấy.” âm thanh hùng hậu kia có chút khó chịu: “Ni Xai, rốt cuộc có phải hay không?”
Còn không đợi Ni Xai Phách trả lời, sương mù màu tím bỗng nhiên thẩm thấu ra bên ngoài bức tường khí mà bọn họ thiết kế.
“Sương mù màu tím đó có độc, mọi người cẩn thận.” Ngũ Độc Đồng Tử lên tiếng nhắc nhở: “Đề phòng vạn nhất, mọi người uống Tích Độc Hoàn mà ta đưa lúc trước đi.”
Mọi người không khỏi sửng sốt, nhưng không ai làm theo.
Chủ yếu Ngũ Độc Đồng Tử không phải là người tốt lành gì. Ai biết được dược hoàn của hắn ta có vấn đề gì hay không.
“Ta chẳng quan tâm hắn có phải hay không, trước giết chết rồi hãy nói.” Nam nhân âm trầm lười lãng phí thời gian, liền nói với những người khác: “Ta mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào, dù sao ta cũng phải dùng đến sát chiêu trước.”
Những người còn lại cũng không lên tiếng ngăn cản, cũng có thể muốn nhìn xem sát chiêu kia rốt cuộc có hữu hiệu hay không.
“Đi.”
Nam nhân âm trầm lấy một vật từ trong ngực ra, ném vào trong miệng, rất nhanh nhai nát, sau đó cắn đầu lưỡi hòa với máu phun ra.
Phốc.
Máu tươi như dòng nước phun ra ngoài.
Bọt máu tinh mịn tạo thành một tấm lưới màu đỏ, trong nháy mắt hấp thu sương mù màu tím sạch sẽ.
Tiếp theo, chúng dùng tốc độ cực nhanh nhuộm đỏ bức tường khí thành màu đỏ.
Hơn nữa, màu đỏ này giống như ngọn lửa, văng tứ phía, dính đến vật nào là cháy vật đó. Khi cháy, chúng không ngừng hấp thu năng lượng và lực sinh mệnh chung quanh.
Nếu không phải có bức tường khí ngăn cản, đoán chừng mấy người bọn họ đã bị hút khô.
“Hình như không thấy người đâu nữa rồi?” Thiếu nữ kinh hô một tiếng.
Mọi người đưa mắt nhìn sang, phát hiện bên trong tường khí đích thật không có bóng dáng của đôi nam nữ kia.
“Nhất định là có chỗ ẩn núp.” Lão bà trầm ngâm một tiếng, cười nói: “Chúng ta đã diễn luyện trận pháp tập hợp ánh sáng xanh này mấy lần, tuyệt đối không có khả năng có người từ đó chạy đi.” “Không sai, Cửu Cân lão thái bà nói đúng.” âm thanh hùng hậu khẳng định: “Trận pháp này không có khả năng xảy ra sai lầm. Vị đại nhân kia nói cũng rất rõ ràng, trận pháp này ít nhất có thể duy trì được mười phút. Như vậy, cho dù Tôn hầu tử tái thế cũng trốn không thoát.”
Nam nhân âm trầm cười gằn: “Không sai, âm Huyết Lão Đồ ta có thể bức bọn họ ra ngay lập tức.”
Lúc này, tấm lưới lớn màu đỏ ngòm gần như chiếm hết không gian bên trong trận pháp, chỉ còn chừa lại một góc vắng vẻ.
“Khoan đã, mấy vị bằng hữu, thật ra ta không phải Hạ Thiên.”
Lúc này, nam nhân mặc quần jean có chút không chịu nổi, lập tức xuất hiện, chật vật nói: “Các ngươi nhận nhầm người rồi. Vợ chồng chúng ta cũng là vì treo thưởng mà đến.”
“Hắn ta đích thật không phải Hạ Thiên.” Ni Xai Bá rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ mặt nam nhân mặc quần jean, lập tức lắc đầu: “Nhầm, nhầm rồi.”
“Tại sao lại nhầm?” Nam nhân âm trầm giận tím mặt, quát lớn: “Không phải ngươi nói Hạ Thiên mang theo một nữ nhân đến sao?”
Ni Xai Bá hơi nghi hoặc một chút: “Vừa rồi ta đích thật nhìn thấy Hạ Thiên và một nữ nhân đi sang bên này. Tại sao hai người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận