Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4286: Ngươi là chủ nhân của nó là được

“Đây là… linh hạc ngất đi?”
Sắc mặt Phương Tang Ngọc thay đổi, lập tức nhận ra điểm khác thường: “Bên dưới Nghênh Tiên Đài chính là mê uyên. Nếu rơi xuống, chúng ta tiêu rồi.”
“Rơi xuống thì rơi xuống thôi.” Hạ Thiên bình tĩnh nói, sau đó người không thấy tăm hơi đâu.
Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên nói: “Mặc dù linh thú không phải yêu tu, nhưng tố chất cơ thể rất cường hãn, sẽ không dễ dàng ngất đi. Tiếng động vừa rồi nhất định là do nó bị công kích.”
Nói xong, nàng liền bay ra ngoài nhìn tình huống một chút.
Phương Tang Ngọc do dự một chút rồi cũng đi theo.
Vừa bước ra, nàng nhìn thấy giữa ngón tay Hạ Thiên xuất hiện một cây ngân châm đâm thẳng vào cổ linh hạc.
Ngay sau đó, linh hạc lập tức khôi phục thần trí, cơ thể còn dâng lên một luồng ánh sáng trong trẻo, nhất phi trùng thiên thẳng đến vân tiêu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phù Diêu Tiên Tử biết loại linh thú này thông hiểu nhân ngôn, liền lên tiếng hỏi.
Quả nhiên, linh hạc kia nói: “Vừa nãy trên trời hạ xuống một trận cuồng phong đánh thẳng vào trán ta. Ta không để ý nên bị choáng.”
Hạ Thiên hỏi càng trực tiếp hơn: “Ai làm?”
“Ta không biết.” Linh hạc quả nhiên không nhìn thấy rõ nhưng cũng không phải không có đầu mối: “Người tập kích ta nhất định đang chạy ở đằng trước.”
“Đuổi theo.” Hạ Thiên có chút khó chịu, hạ lệnh: ‘Tìm tên ngốc kia. Ta muốn đánh cho hắn một trận.”
Linh hạc cũng không do dự. Nó cũng đang tức giận trong lòng, vì thế liền gia tăng tốc độ xông về phía trước.
Một lát sau, quả nhiên nó nhìn thấy một con quái vật khổng lồ ở đằng trước.
Là một con cự long màu tím, dài ước chừng ngàn trượng, toàn thân xương cốt trắng nõn, giống như cá ở trong nước bơi lội giữa không trung, cái đuôi vung vẩy trái phải chẳng khác nào Optimus Prime (một nhân vật trong Transformers).
“Kia là Trường Lô Cốt Long, là linh thú đỉnh cấp. Nếu ta nhớ không lầm, nó chính là tọa kỵ của Thiên Bồng Thần Quân.”
Phương Tang Ngọc nhìn thấy con cự thú kia, trong lòng run lên, nhỏ giọng nói: “Người này là một trong ba tồn tại thứ nhất của thập đại Thần Quân, nghe nói sắp sửa tấn thăng làm Thần Vương, cũng sắp trở thành trưởng lão của hội trưởng lão. Chúng ta đừng nên trêu chọc.”
“Ta chẳng quan tâm hắn là Thần Vương hay là trưởng lão, đắc tội ta còn muốn đi?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”
Phương Tang Ngọc giải thích: “Có thể đuôi của Trường Lô Cốt không cẩn thận quét trúng linh hạc, chỉ là vô ý mà thôi.”
“Vậy hắn nhất định cũng phải xin lỗi.” Hạ Thiên mặc kệ nhiều như vậy. Hắn nói với linh hạc: “Tiến lên cho ta. Nó có thể đụng ngươi, chẳng lẽ ngươi không đụng được nó?” Linh hạc tất nhiên cũng có mấy phần hung tính. Mặc dù Trường Lô Cốt dài gấp mười nó, nhưng nó vẫn nghe theo Hạ Thiên, dùng khí lực lớn nhất của mình bay lên trên không đối phương, sau đó vẫy cánh vọt xuống.
Bên trên Trường Lô Cốt cũng có xây phòng ốc, nhưng không phải đình mà là cung điện.
Lúc này, bên ngoài cung điện, mười nữ nhân mặc quần áo mỏng tang đang nhảy một bài vũ đạo, xuân quang chợt tiết.
Đối diện các nàng là một người mập mạp mặc cẩm bào đang được ba nữ nhân càng xinh đẹp hơn phục vụ, vừa xem vũ đạo vừa uống rượu.
Một lát sau, một thần tướng mặc áo đen đứng hầu bỗng dưng phát hiện có linh hạc xâm nhập, lập tức nhắc nhở nam nhân mặc cẩm bào bên cạnh: “Quân thượng, có linh hạc chẳng biết tại sao lại xông về phía cốt long.”
“Linh hạc? Là thứ gì, đuổi nó đi.” Nam nhân mặc cẩm bào nheo mắt, gương mặt tràn đầy nghi hoặc, khoát tay với thần tướng.
Thần tướng áo đen nhẹ gật đầu, lập tức lên tiếng quát: “Vũ súc ở đâu ra? Nơi này là chỗ ở của Thiên Bồng Thần Quân, lập tức biến đi cho ta.”
Linh hạc vẫn không hề có ý dừng lại, mắt thấy sắp đụng phải.
“Biến đi.” Mặt thần tướng áo đen sầm lại, xiết chặt nắm đấm. Hắn phóng người lên, đánh một quyền vào đầu linh hạc.
“Người nên biến đi là ngươi đó.” Hạ Thiên khó chịu nói. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt thần tướng áo đen, lấy quyền đối quyền nghênh đón công kích.
Vừa rồi, linh hạc bị công kích đột ngột, Hạ Thiên làm sao có thể để linh hạc một lần nữa bị đánh trúng. Mặt mũi hắn để ở chỗ nào chứ?
Thần tướng áo đen thấy có người đột nhiên xuất hiện, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng không hề có ý thu lực.
Nếu đã không nghe lời, vậy thì cùng nhau oanh sát.
Bành.
Song quyền tấn công, cương phong bốn phía.
Một bóng người bay rớt ra ngoài, nện xuống lưng Trường Lô Cốt một cái thật mạnh, chấn động mạnh đến mức Trường Long Cốt có chút không chịu nổi, thân hình lung lay. Người trên lưng rồng cũng ngã xuống theo. Đám vũ nữ thiếu chút nữa rơi ra bên ngoài.
“Hắc Sát, ngươi đang làm cái gì vậy?” Nam nhân mặc cẩm bào được mấy thị nữ miễn cưỡng đỡ lấy. Bằng không, hắn đã biến thành quả bóng da lăn thẳng ra ngoài.
Lúc này, có người nhìn thấy rõ vật rơi xuống, lập tức la hoảng lên: “A, là Hắc Sát Thần Tướng.”
Nam nhân mặc cẩm bào định thần nhìn lại, người đang bất tỉnh nằm trên mặt đất đúng là thần tướng áo đen.
Lúc này, một bóng người nhẹ nhàng nhảy lên lưng rồng, khó chịu nhìn chằm chằm nam nhân mặc cẩm bào: “Ngươi chính là chủ nhân của con cá chạch này?”
Nam nhân mặc cẩm bào còn chưa lên tiếng, một thần tướng mặc áo đỏ đã lập tức hét lên: “Ngưng thần đề phòng, có địch tập kích, bảo vệ quân thượng.” “Không cần, tránh hết ra cho ta.” Nam nhân mặc cẩm bào mở miệng quát lui đám hộ vệ đang bao vây trước người hắn, sau đó cười ha hả nói: “Ha ha, tiểu đệ Thiên Bồng Thần Quân, đây là tọa kỵ Trường Lô Cốt Long của ta. Nó cũng không phải cá chạch mà là long chủng hàng thật giá thật.”
“Ta chẳng quan tâm nó là long chủng hay cẩu tạp chủng.” Người đến tất nhiên là Hạ Thiên. Hắn lười biếng nói: “Ngươi là chủ nhân của nó là được. Bây giờ ta sẽ đánh ngươi một trận.”
“Làm càn.”
Thần tướng ảo đỏ nghiêm nghị quát: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi dám bất kính với quân thượng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận