Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2681: Thu phục linh mạch (1)

Hạ Thiên đương nhiên cũng nhận ra dị dạng. Long mạch này đang muốn đào tẩu.
Trước đó, bởi vì vảy ngược bị phá, sinh cơ của nó cũng dần dần giảm xuống, cho nên nó mới bất lực không cách nào phản kháng.
Bây giờ thì khác. Hạ Thiên sử dụng bốn châm của Nghịch Thiên Bát Châm trực tiếp khôi phục sinh cơ cho nó. Mặc dù còn chưa chữa trị hoàn toàn lỗ thủng, nhưng đã giúp nó cử động được.
Dù sao vị trí Hạ Thiên thi châm cũng là vảy ngược của nó, giống như chỗ quan trọng bị tập kích, nó sẽ giãy dụa, thậm chí phản sát cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
“Ngươi cho rằng mình là rồng thật sao?” Hạ Thiên hơi khó chịu trừng mắt nhìn con rồng, bỗng vận chuyển đệ ngũ châm: “Ngươi hãy thành thật một chút cho ta.”
Sau khi Hạ Thiên bị Dạ Ngọc Mị hấp thu hơn phân nửa công lực, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng đệ ngũ châm, đúng là có chút miễn cưỡng, nhưng hắn muốn một lần trấn áp long mạch, chinh phục nó, để nó mặc cho hắn hành động.
Oành!
Tuy linh mạch dưới lòng đất có linh, hơn nữa còn ngưng kết thành hình rồng, nhưng dù sao nó cũng không phải linh vật thật sự, cũng không phải chân long, phản ứng cũng có hạn. Đơn giản chỉ là tạo ra những trận cuồng phong, thổi đá vụn dưới lòng đất bắn tung trời.
Tuy nhiên, những thủ đoạn này đối với Hạ Thiên lại không hề có tác dụng.
“Ngươi nên an phận một chút cho ta.” Hạ Thiên nổi giận gầm lên một tiếng. Băng hỏa linh khí không ngừng rót vào bên trong ngân châm, sau đó rót vào trong lỗ thủng vảy ngược.
Long mạch bị chấn động đến đầu óc quay cuồng. Chờ đến khi nó lấy lại tinh thần, nghịch tính trong nháy mắt bị kích phát, giãy dụa lại càng thêm lợi hại.
Đáng tiếc, vảy ngược đã bị châm pháp của Hạ Thiên định trụ.
Tiếp theo, lỗ thủng kia bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang chậm rãi khép lại. Long mạch cảm nhận được diệu dụng, tự giác yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.” Ông cụ gầy gò từ đằng xa quan sát toàn bộ, mồ hôi lạnh đổ đầy người. Nếu vừa nãy Hạ Thiên để linh mạch chạy thoát, ông sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Trùng Dương cung.
Trương Minh Đà hơi cảm thấy buồn cười, chỉ vào ông cụ gầy gò: “Nhậm chân nhân, ngươi cũng cao tuổi rồi, lại còn là Chưởng giáo Trùng Dương cung, tại sao ngươi còn không được bình tĩnh bằng hai cô bé kia chứ? Nếu để cho đám đệ tử của ngươi và tín đồ nhìn thấy, không biết bọn họ sẽ thất vọng như thế nào.”
Ông cụ gầy gò cười khổ: “Trương lão đệ, ngươi đừng có cười ta. Chút công phu dưỡng tính đó của bần đạo đã sớm bị hao hết. Chỉ cần linh mạch vô sự, cho dù bị mất mặt cũng không tính là gì.”
“Ngươi nhìn cũng thoáng đấy.” Trương Minh Đà mỉm cười lắc đầu.
Lúc này, Thạch Thuần bỗng nhiên kinh hô một tiếng, đưa tay chỉ về một hướng, hô to: “Ở đó có người, chắc chắn không phải người tốt lành gì.”
Ninh Nhụy Nhụy tất nhiên cũng phát hiện ra: “Đám người này hẳn cùng một bọn với người mặc áo bào trắng quấy rầy Hạ Thiên hành châm.”
“Đan Trần Tử đang làm cái gì thế? Tại sao lại để nhiều người xâm nhập vào linh mạch dưới lòng đất như thế này?” Ông cụ gầy gò tập trung nhìn kỹ, lập tức giận đến râu ria dựng đứng: “Chẳng lẽ cấm địa Chung Nam sơn ta đã trở thành khu du lịch, mặc cho bọn họ muốn đến thì đến?”
“Chúng ta đừng quan tâm. Hiện tại đang là lúc quan trọng, tuyệt đối không thể để đám người kia làm hỏng chuyện của Hạ Thiên.” Trương Minh Đà nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Ta đi cản bọn chúng lại.”
“Ta cũng đi.” Thạch Thuần không nói hai lời đi theo sau lưng Trương Minh Đà.
Ninh Nhụy Nhụy không cam lòng yếu thế, sờ Lưu Vân Thiết Nhận cất trong tay áo, sau đó thả người lướt tới đám người mặc áo bào trắng. Lưu Vân Thiết Nhận vốn phải trả lại cho An Tâm Quán, nhưng quán chủ Khâu Kiến Cơ không nhận, một lần nữa giao lại cho nàng. Bây giờ vừa lúc nó có thể phát huy tác dụng.
“Đám sâu kiến này coi Chung Nam sơn ta là chốn không người sao?” Ông cụ gầy gò cũng động hỏa khí, tay áo hất lên, cả người phát ra kim quang, sát khí tuôn trào phóng đến đám khách không mời mà đến kia.
Ban đầu, đám người mặc áo bào trắng núp trong bóng tối. Ngoại trừ tên sát thủ phái ra ban đầu, bọn họ luôn lẳng lặng quan sát hướng đi của tình thế. Nhưng bọn họ vạn lần không nghĩ đến Hạ Thiên thật sự có thể chữa trị long mạch. Điều này xung đột với nhiệm vụ của bọn họ, cho nên bọn họ nhất định phải ra tay giải quyết Hạ Thiên, cam đoan long mạch bị tổn hại.
Đáng tiếc, bọn họ vừa mới xuất hiện đã bị Thạch Thuần phát hiện, tiếp theo bốn bóng người bay đến, đại khai sát giới đối với bọn họ, thiếu chút nữa giết sạch bọn họ rồi.
Phong cách tác chiến của Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần khác biệt quá nhiều, nhưng đều không có sát tính, chỉ đánh người choáng váng rồi dừng lại. Trương Minh Đà cầm ngân châm trong tay, thấy người liền đâm, trước phá đi ưu thế ẩn thân của đám người áo bào trắng, tận lực phế đi tu vi. Ngược lại, ông cụ gầy gò đang trong cơn lửa giận và nóng ruột, đừng nhìn là người xuất gia, khi ông ra tay vô cùng tàn nhẫn, gần như không lưu lại người sống.
Trong lúc nhóm người Trương Minh Đà đang triền đấu với đám người áo bào trắng, Hạ Thiên cũng nghênh đón thời khắc mấu chốt.
Bởi vì công lực không đủ, đệ ngũ châm của Hạ Thiên không thể phát huy toàn bộ uy lực. Tốc độ khép lại của lỗ thủng long mạch càng lúc càng chậm, nhưng châm pháp tiêu hao băng hỏa linh khí lại càng lúc càng nhiều.
Hạ Thiên không thể không thu lấy linh khí bên trong linh mạch dưới lòng đất, có chút cố hết sức, mắt thấy tình thế sắp có khuynh hướng sập bàn.
Con rồng kia cũng cảm nhận được điều này, bắt đầu không an phận, vô tình gia tăng áp lực cho Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận