Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3004: Đám ngu ngốc đó, chồng của nàng có thể tiện tay giải quyết

Reng reng reng…
Lúc này, điện thoại Hạ Thiên điên cuồng vang lên, trong nháy mắt rất nhiều cuộc điện thoại nhỡ, còn có tin nhắn oanh tạc.
“Xảy ra chuyện gì à?” A Cửu giật mình, tiếp theo, điện thoại của nàng cũng vang lên.
Hạ Thiên rút điện thoại ra kiểm tra.
“Alo, ngươi là ai?” A Cửu cũng đang nghe điện thoại, một giây sau liền biến sắc: “Ngươi nói cái gì? Y tỷ tỷ mất tích? Y Nhân Các bị người ta tập kích? Còn có…”
Nhất thời, vô số tin tức tràn vào đầu Hạ Thiên và A Cửu.
Hạ Thiên vẫn còn khá bình tĩnh.
Trong lòng A Cửu cũng nóng như lửa đốt, sau khi cúp điện thoại, nàng nói với Hạ Thiên: “Tốc độ của ngươi rất nhanh, hãy mang chúng ta về lại Giang Hải. Xảy ra chuyện lớn rồi, Y Y tỷ đã bị mất tích.”
“Bối nha đầu không thấy đâu, Thanh Thanh nha đầu cũng bị thương.” Hạ Thiên cất điện thoại, một tay ôm A Cửu, một tay ôm Bạch Tiêm Tiêm: “Không biết cái tên ngu ngốc nào lại nhằm vào ta, đúng là muốn chết.”
Nói xong, ba người Hạ Thiên hóa thành một đạo tàn ảnh. Một giây sau đã xuất hiện hơn mười dặm, tiếp theo tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như một ngôi sao băng nhanh chóng lao về phía thành phố Giang Hải.
Lúc này, một đám khách không mời mà đến xuất hiện trong cao ốc Thần Y. Lam Y Nhân đang tiếp đãi bọn họ trong phòng khách.
“Lam tiểu thư, ngươi làm chủ được tập đoàn Thần Y không?” Ngồi đối diện Lam Y Nhân là một nam tử trẻ tuổi nhuộm tóc màu xanh, cùng lắm cũng chỉ hai mươi. Hắn ta đang cầm đồ cắt móng tay không ngừng cọ ngón tay cái màu đen.
Đứng đằng sau người này là mấy nữ nhân trẻ tuổi mặc trang phục bó sát người màu xanh, gương mặt của bọn họ đều không thay đổi, giống như pho tượng, vừa nhìn là biết được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lam Y Nhân vẫn khá bình tĩnh, cười nói: “Vậy phải xem ngươi nói làm chủ là có ý gì?”
“Chính là bán tập đoàn Thần Y cho ta.” Nam tử tóc xanh thổi thổi bột móng tay: “Tiền sẽ không thiếu của ngươi. Một giá một, con số này…”
Lam Y Nhân hơi đưa mắt, phát hiện đối phương dựng thẳng hai ngón tay: “Tập đoàn Thần Y sẽ không bán, ngươi có ra bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi.”
“Thì ra là ngươi ngại ít.” Nam tử tóc xanh cười khẽ, tùy ý nói: “Vậy ta thêm ba con số không nữa, đủ cho cả nhà các ngươi ăn tám đời.”
Lam Y Nhân cười hỏi: ‘Ngươi có biết nhà ta có mấy miệng ăn không?”
“Đương nhiên biết. Lam gia Quế thành nói thế nào cũng miễn cưỡng được tính là tam lưu thế gia.” Ánh mắt nam tử tóc xanh lộ ra vẻ khinh thường: “Từ gia gia của ngươi tính đến thằng nhóc mới sinh gần đây, Lam Thị Xuân Vọng Đường Quế thành có tổng cộng một vạn hai nghìn không trăm bảy mươi hai người, không biết ta có tính sai hay không?”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lam Y Nhân đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử tóc xanh.
Nam tử tóc xanh cười khẽ, dùng ngón tay gõ bàn một cái: “Đừng kích động, ngươi cứ ngồi xuống trước đã. Mấy loại điều tra này rất dễ dàng, chẳng có gì khó.”
Lam Y Nhân cố nén cơn tức trong lòng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta đã nói rồi, ta muốn mua tập đoàn Thần Y.” Nam tử tóc xanh nhếch miệng, miệng đầy răng màu xanh: “Đây là ông chủ ta đã dặn dò, giá tiền cứ tùy ý đưa ra, chỉ cần trong vòng hai ngàn tỷ là được.”
“Hai ngàn tỷ?” Mặc dù Lam Y Nhân đã từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng, nhưng khi nghe được con số này vẫn phải giật mình: “Ngươi là tên điên, đoán chừng trên trái đất không có gia tộc nào có thể xuất ra nhiều tiền như thế.”
Nam tử tóc xanh không khỏi đắc ý: “Bình tĩnh, đây chỉ là tiền tiêu vặt của ông chủ ta mà thôi.”
“Chẳng lẽ ông chủ các ngươi là chủ trái đất hay sao?” Lam Y Nhân trào phúng.
Động tác mài móng tay của nam tử tóc xanh ngừng lại. Hắn ta cất đồ cắt móng tay vào túi, nhìn thẳng vào mắt Lam Y Nhân, nghiêm túc nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
“Bệnh tâm thần.” Lam Y Nhân mắng một câu: ‘Ta không rảnh nói nhảm với các ngươi ở đây. Nếu các ngươi đến bàn chuyện kinh doanh nghiêm túc, ta lúc nào cũng hoan nghênh. Nhưng nếu các ngươi đến kiếm chuyện, cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Không khách sáo? Ha ha ha…” Nam tử tóc xanh giống như nghe được câu chuyện cười, cười đến ngả đến ngả lui, tay càng không ngừng vỗ đầu gối: “Đúng là chết cười, cười đến chảy nước mắt.”
“Cười đã chưa?” Lam Y Nhân đã được Hạ Thiên dạy qua, đã sớm xưa đâu bằng nay. Mặc dù tu vi chỉ trên dưới Kim Đan Kỳ, nhưng đối phó với đa số người được gọi là cường giả Trái đất vẫn dư xài.
“Lam Y Nhân, ngươi đừng có đùa nữa được không? Chỗ sâu trong con ngươi nam tử áo xanh sáng lên một vòng ánh sáng, tiếp theo, vô số dây leo mọc lên khắp phòng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, căn phòng đã ngập tràn dây leo.
Ban đầu, Lam Y Nhân còn không ngừng né tránh, về sau không cẩn thận đụng phải đám dây leo, kết quả khí lực toàn thân đều bị rút sạch, người cũng ngã xuống đất.
Vụn móng tay mà nam tử tóc xanh vừa thổi cũng biến thành những lưỡi dao vô cùng sắc bén, quay chung quanh cổ của nàng.
“Đừng nói là ngươi, ngay cả Hạ Thiên sau lưng ngươi cũng không xứng nói câu nói này.” Nam tử tóc xanh nhảy lên bàn, từ trên cao nhìn xuống Lam Y Nhân bên dưới: “Nếu ngươi không phối hợp, vậy ngươi cũng chỉ có một con đường chết, không còn bất kỳ khả năng nào khác. Nếu ngươi không muốn bán, vậy thì hủy đi.”
“Chồng, ta xin lỗi vì không có khả năng gánh nổi tập đoàn Thần Y.” Trong lòng Lam Y Nhân cảm thấy thê lương, lẩm bẩm vài câu.
Bây giờ trong cao ốc Thần Y, Y Tiểu Âm còn chưa trở lại, Tô Bối Bối không thấy tung tích, chỉ có một mình nàng chèo chống cục diện. Nếu quả thật để người kia đạt được, nàng còn mặt mũi nào đi gặp Hạ Thiên.
“Vợ Tiểu Y Y, không cần phải khóc. Tập đoàn Thần Y không quan trọng bằng nàng.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên. Tiếp theo, Lam Y Nhân phát hiện nàng đang nằm trong lòng một người: “Đám ngu ngốc đó, chồng của nàng có thể tiện tay giải quyết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận